Lúc tống vào, anh ta còn chửi bới không nghe, mắng Cố Gia Huy lo chuyện bao đồng, chửi bố anh ta lòng dạ độc ác, ngay cả con trai ruột cũng không tha.
Cố Gia Huy thản nhiên nhìn anh ta, anh nói: "Lệ Nghiêm, nhờ các anh em cảnh sát của cậu, chiếu cố thật tốt, với những lời anh ta vừa nói, tôi rất là không vui.
"Được được được, có tính cách của Cố Gia Huy, mới giống nói."
"Cậu nghĩ thay đổi sạch tính nết của một người, cần bao lâu?"
"Anh ta thậm căn cố đế như thế này, tối thiểu cũng phải một năm trở lên."
"Vậy thì cho ba năm đi, làm bất kỳ chuyện gì cũng cần phải trả giá đắt, trước giờ tôi giúp người ta chưa bao giờ tôi mềm lòng."
Lệ Nghiêm gật đầu, người nghiện đánh bạc nhiều năm như thế này, nhất định phải cai trong thời gian rất dài, mới có thể phòng ngừa tái phạm.
"Phải rồi, tôi phải đi rồi."
Lệ Nghiêm lên tiếng.
"Cậu phải về rồi à?"
"Hết năm, thượng tướng giục tôi quay về rồi, tôi cứ kéo dài đến bây giờ, giải quyết xong chuyện của bệnh viện."
"Yên Yên đi đâu rồi, cậu biết không?"
"Không biết, cô ấy đã theo bộ đội đặc chủng Dã Lang, hành động của bộ đội Dã Lang đều bí mật quốc gia, chỉ có rất ít người biết. Ngay cả thượng tướng cũng không rõ, càng đừng nói đến tôi. Vì để né tránh tôi, cô ấy đã lấy chiến đại nguy hiểm như thế, phỏng chừng là hận tôi hận đến cực điểm rồi."
"Tôi không muốn Yên Yên xảy ra chuyện, con nhóc này làm việc quyết đoán, một khi buông tay thì không có ý vãn hồi. Nếu đứa em gái này của tôi mà xảy ra chuyện ở bên ngoài, tôi nghĩ... tôi sẽ không tha cho cậu."
"Tôi cũng sẽ không tha thứ cho tôi."
Lệ Nghiêm chua xót nói, anh ta khẽ lắc đầu.
Vì né tránh mình, Cố Yên thật đúng là đã bỏ đủ công sức.
Cô ấy bỏ đi thì cũng thôi đi, vậy mà còn không cho anh ta biết hành tung của cô ấy nữa.
Cô ấy ra đi quyết tuyệt như thế, không cho một tí cơ hội vãn hồi nào.
Lệ Nghiêm đau khổ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc đó.
Anh ta từng nghĩ rằng, cho dù anh ta có đi bao xa, khi quay đầu lại nhất định có thể nhìn thấy cái đuôi đó, cùng tiến bước.
Nhưng mà bây giờ, là anh ta tận tay phá hủy Cố Yên, khiến cô ấy rời đi với sự thất vọng và quyết tuyệt.
Dù thế nào anh ta cũng phải tìm cô ấy về.
Khi Lệ Nghiêm đi, bọn họ đều đi.
Bạch Thư Hân cũng tới.
Cô ấy biết mình không thể níu giữ trái tim Lệ Nghiêm được nữa, bọn họ vẫn là anh em, nhưng đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong đó đã có sự ngăn cách rồi.
Anh ta vẫn tốt với mình như cũ, nhưng... đã không phải là trách nhiệm, mà là ân tình và hổ thẹn.
Tra lại ơn dưỡng dục của bố mẹ cô ấy, và cả nỗi hổ thẹn vì chuyện hoang đường trước kia.
Anh ta canh cánh trong lòng, cô ấy cũng không thể làm tốt bước cuối cùng.
Bạch Thư Hân rất hối hận, cô ấy không nên chọc thủng tầng giấy mỏng đó, khiến cho sự việc phát triển đến tình trạng hiện tại.
Cô ấy im lặng nhìn Lệ Nghiêm, không nói một lời, vành mắt lại không kìm được đỏ lên, nước mắt đã làm ướt lông mi.
Lệ Nghiêm xoa đầu cô ấy, dặn dò cô ấy nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Bạch Thư Hân gật đầu, cuối cùng Lệ Nghiêm xách đồ xoay người rời đi.
Cuối cùng Bạch Thư Hân vẫn không kìm được, hét to: "Lệ Nghiêm!"
Anh ta dừng bước, nhưng không quay đầu lại: "Em biết anh không thể thích em, em cũng quyết định không cần yêu anh nữa. Đợi lần sau anh về, em nhất định sẽ tìm được tình yêu của mình, cũng là người yêu em. Hy vọng lần sau, anh cũng có thể dẫn người phụ nữ anh yêu về, như thế... coi như chúng ta hòa nhau."