Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm suýt thì cắn vào lưỡi mình, cô thấy khó tin với những lời mà ông ta nói.

Đây rốt cuộc là công ty gì, số tiền lớn thế? Lương trả cho thực tập sinh mà tận hai mươi vạn, có còn thiên lý nữa không đây?

Ông chủ nhìn thấy vẻ mặt rất hài lòng của Hứa Minh Tâm, ông ta chưa đọc kỹ tư liệu của cô, chỉ chú ý đến mỗi tấm ảnh của cô, vừa nhìn sang một cái đã rung động không thôi.

Cô nhóc này tươi ngon mọng nước, làm cho người ta yêu thích.

Trông cô ăn mặc bình thường, cũng không trang điểm sơn móng tay, hình như chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi.

Thấy cô phản ứng kích động như thế, ông ta tưởng cô chưa trải sự đời, bị hai mươi vạn này dọa sợ rồi.

Ông ta không kìm được đắc ý, ông ta tựa lưng vào ghế ông chủ rồi nói: "Thật ra trình độ của cô như thế này, tôi đưa ra mức lương khởi điểm là hai mươi vạn, chỉ cần cô chịu theo tôi."

"Đợi đã... theo ông là ý gì?"

Cô sửng sốt, sau đó coo nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu, lúc này cô mới ý thức được sự việc có chút sai sai.

"Cô bé, cô là không biết thật, hay là đã biết rõ còn giả bộ hồ đồ với tôi thế?"

"Tôi thật sự không rõ lời ông nói, hai mươi vạn, năm mươi vạn tiền lương này của ông... cụ thể là làm cái gì?"

"Tài vụ ở công ty chúng tôi đã đủ nhiều rồi, không thiếu người, nhưng bên cạnh tôi lại thiếu một người."

Dứt lời, ông ta bắt đầu động tay động chân, muốn sàm sỡ cô.

Ông ta vươn bàn tay heo tới, định sờ vào tay cô.

Tuy vẫn chưa thực hiện được, bị cô kịp thời thu tay lại, nhưng vừa nhìn thấy bàn tay thô to núng nính kia, cô lại không kìm chế được mà nổi da gà.

Cảm giác đầy dầu mỡ ngấy, ngấy quá đi!

"Có phải là ông đã hiểu lầm rồi không, tôi... tôi chỉ tới phỏng vấn vị trí trợ lý tài vụ thôi mà. Nếu... nếu không phải, thì tôi đi đây."

Cô vội vàng đứng lên, người đàn ông ở sau lưng lại gọi mình lại. "Cô gái nhỏ à, cô không cân nhắc thật à? Tôi bao nuôi cô một tháng năm mươi vạn, cô có biết ở Kinh Đô này năm mươi vạn có ý nghĩa gì không? Một sinh viên còn chưa ra trường, có thể kiếm được năm mươi vạn, khó khăn lắm đấy. Cô chỉ cần hầu hạ tôi một tháng, đến lúc đó tôi lại cho tôi một giấy chứng nhận thực tập

giả, chẳng phải là được rồi sao?"

Sự hứng thú của ông ta với phụ nữ cũng chỉ một tháng mà thôi.

Một tháng xong tiền thanh toán.

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô tức đến run cả người, khóe môi còn nhếch lên một nụ cười châm biếm.

Được lắm, thì ra ông ta có ý định này.

Cô chậm rãi quay người lại, ông chủ thấy cô quay người lại, tưởng là sự việc có thể xoay chuyển.

Ông ta mỉm cười nói: "Rất hấp dẫn đúng không, tiền là đồ tốt, hơn nữa còn là năm mươi vạn."

Hứa Minh Tâm đứng trước mặt ông ta, cầm điện thoại lên, ấn số của Cố Gia Huy.

"Minh Tâm."

"Cố Gia Huy, anh đã từng nghe nói đến công ty văn hóa Huệ Châu chưa?"

"Sao vậy?"

"Anh có thể làm cho nó phá sản không? Ông chủ công ty này bắt nạt tôi!"

"Nói một câu là được."

Một câu cuối cùng không phải là từ đầu dây bên kia truyền tới, mà là từ sau lưng truyền tới.

Cô cực kỳ kinh ngạc, sau đó cô vội vàng quay người, nhìn thấy Cố Gia Huy đã đi vào, anh vẫn cầm điện thoại, tư thế đang trong cuộc trò chuyện với cô.

"Sao anh lại tới đây?"

"Em nghĩ em giấu được tôi à?"

Anh tiến lên, không khách khí cốc đầu cô, anh nói: "Tôi đã bảo Khương Tuấn đi điều tra toàn bộ tư liệu về những công ty mà em nộp đơn rồi, biết hôm nay em tới công ty này, mà danh tiếng của công ty này rất kém, tôi sợ em bị làm sao, cho nên vội vàng chạy tới. Ông ta bắt nạt em như nào, em nói ra nghe xem."

Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô chỉ vào mũi ông chủ rồi nói: "Ông ta ra giá năm mươi vạn bao nuôi tôi một tháng."

"Mới có năm mươi vạn thôi à?"

Cố Gia Huy híp mắt, có chút bực mình, vợ anh rẻ thế này khi nào chứ.

Một ngày chưa có một ngàn vạn, cũng dám nhắc đến hai chữ bao nuôi ư?

Anh lạnh lùng nhìn sang, dọa cho ông chủ đồ mồ hôi lạnh, thân hình to béo đã run thành cái rây từ lâu rồi.

Ông ta vốn nên đứng dậy cung cung kính kính, dù sao người trước mặt cũng là một nhân vật lớn, thường xuyên xuất hiện trên các chương trình và tạp chí kinh tế lớn.

Cố Gia Huy!

Trong tay có hai tập đoàn đa quốc gia lớn, ngồi ở vị trí hàng đầu Kinh Đô.

Ở giới kinh doanh, người này làm cho người ta nghe tin đã sợ vỡ mật, anh dậm chân một cái, cả Kinh Đô đều phải run rẩy ba cái.

Một thực tập sinh nho nhỏ, sao lại có quan hệ với Cố Gia Huy.

Hứa Minh Tâm...

Thực tập sinh này tên là Hứa Minh Tâm, sao nghe quen tai thế cơ chứ?

Ông chủ cũng không chú ý tin tức, lại cộng thêm chưa đọc hết toàn bộ tư liệu của cô, nhất thời căn bản là không nghĩ ra.

"Ông to gan thật đấy, người của tôi mà ông cũng dám tính kế."

"Cố... anh Cố, tôi thật sự không biết cô ấy là người của anh... không ngờ mọi người đều là người trong ngành, cũgn dễ ăn nói. Nếu anh thích anh đưa đi đi, sau này tôi đi đường vòng, coi cô ấy là lão tổ tông mà cung phụng, vậy được chưa?"

Ông chủ run run đứng lên, đi đứng chân run run.

Ông ta liên tục lau mồ hôi trên trán, sắc mặt cũng trắng bệch.

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô không khỏi càng thêm tức giận, ông ta nghĩ ai cũng thích sinh viên giống ông ta à!

Phẩm vị của Cố Gia Huy và ông ta sao có thể cùng cấp cơ chứ, quả thật là sự sỉ nhục lớn!

"Ông nói linh tinh cái gì đấy?" Cô xắn tay áo lên, rồi nói: "Cố Gia Huy, anh đừng lo chuyện này, tôi tự cho ông ta chút màu xem sao."

"Em làm à?"

"Ừ, tôi tức lắm rồi! Trông toi giống người được bao nuôi vậy sao? Năm mươi vạn? Ông đang cho ăn mày đấy à? Tự tôi cũng có thể kiếm một ngàn vạn đấy biết không hả?"

"Cô... cô ra giá đắt thế?" Ông chủ sửng sốt.

"Ông... ông mới ra giá ấy! Đó là tiền tôi vất vả kiếm được!" Cô tức giận nói, lúc trước cô quay quảng cáo cho Thẩm Tuệ, đã nhận được khá nhiều tiền, sau đó cũng lấy một ít chia ra.

Cô cũng là một tiểu phú bà, thế mà người này lại trơ tráo, vọng tưởng dùng năm mươi vạn để bao nuôi mình, thật là nực cười.

"Nói nửa ngày, ông vẫn không biết con mèo nhỏ này là ai à? Ông đã từng nghe về nhà họ Ngôn ở Kinh Đô chưa?"

Cố Gia Huy tốt bụng nói.

Ông chủ nghe thấy lời này, đầu ong ong, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.

Thảo nào ông ta cảm giác cái tên nghe quen thế, hóa ra là con gái nuôi nhà họ Ngôn, người mà làm xôn xao một đợt trước kia.

Trời... rốt cuộc mình đã đắc tội thần thánh phương nào vậy, phải hành hạ chính mình như thế này.

Ông chủ bụp một cái, quỳ dưới sàn nhà, liên tục tát vào miệng mình.

"Cô nãi nãi à tôi sai rồi, là tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, mắt mù, không biết ngài chính là cô Hứa nổi danh đỉnh đỉnh! Xin cô nể tình tôi ngu ngốc, tha cho tôi đi."

"Tha cho ông, không biết ông còn muốn làm hại bao nhiêu cô gái nữa! Cố Gia Huy, chuyện này giao cho anh xử lý đấy, sau này tôi không muốn nhìn thấy người này nữa."

"Tuân mệnh, nữ vương đại nhân của tôi."

Cố Gia Huy cong môi, cười nhẹ.

Anh chạy nhanh tới, sợ mình tới muộn một phút, cô sẽ rơi vào miệng cọp.

Là anh đã lo lắng quá rồi, anh quên mất Hứa Minh Tâm đã không còn là cô nhóc yếu đuối dễ bắt nạt năm xưa nữa.

Cô đã học được cách phản kháng rồi, móng vuốt bây giờ cũng sắc bén, biết đối xử với người xấu thì không nên mềm lòng, cũng nỡ tiêu tiền rồi.

Quả nhiên, ánh mắt của anh cực tốt, người phụ nữ mà anh nhìn trúng cũng tốt hết mọi mặt. Anh nghĩ, cho dù mình không chạy đến đây, cô nhóc này cũng có thể ứng phó thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK