Hứa Minh Tâm cũng cảm thấy rất đáng tiếc, hiếm khi cô gặp được một cô gái xinh như này.
"Em sẽ gửi mail cho chị" Cô ấy quơ quơ di động, và cả bức ảnh chụp chung của hai người nữa.
Cô ấy phất tay, Dracula liền đẩy cô ấy đi xuống.
Dracula bế cô ấy lên xe, sau đó ông ấy cũng lên xe rồi đóng cửa luôn.
"Cô chủ nên trở về thôi, cô cũng nên kiềm chế tâm tư, thế giới bên ngoài không phù hợp với
CÔ."
[Anh cả đã về chưa?]
"Đã về hết rồi ạ, nên là có chủ phải cẩn thận mới phải, thân phận của cô tôn quý, phải thận trong một chút."
Dracula lái xe, Giản nhìn người ở trong kính chiếu hậu dần biến mất, ánh mắt cô ấy tràn ngập vẻ cô đơn.
Cô gái này rất thú vị, rất... rất biết nói chuyện, điểm này rất tốt, đã rất lâu rồi cô ấy chưa nghe người ta nói chuyện.
Sau khi nhìn theo Giản đang dần đi xa, Hứa Minh Tâm xem thời gian, giờ mới là buổi trưa thôi, cô đi tìm Cổ Gia Huy thì vừa khéo có thể đi ăn cơm trưa luôn.
Hứa Minh Tâm đi nhanh tới dưới lầu tòa nhà của tập đoàn WEN, nhiều năm trước nhà họ Ôn đã chuyển tới đây, sau đó bám vào quan hệ với hoàng thất nước Y, do đó bọn họ dần dần cắm rễ ở Manleton.
Ôn Thanh Vân là cô chủ của nhà họ Ôn, cô ta còn có một em trai, năm nay mới vừa tròn mười tuổi, cậu em trai này là mẹ kế sinh.
Mẹ kế chính là người trong hoàng thất.
Khi lễ tân nghe thấy cô bảo là muốn tìm Cố Gia Huy, bọn họ hỏi cô có thư mời không, có lắc đầu.
"Xin lỗi, anh Cổ không phải người mà ai cũng có thể gặp được."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi bối rối, cô muốn cho anh một bất ngờ, kết quả lại bị chặn lại rồi.
"Tôi là bạn của anh ấy, thế cũng không được sao?"
"Đầu năm nay, a miêu a cầu gì cũng tự xưng là bạn của anh Cố rồi nhỏ?" Lễ tân khinh thường nói, sau đó thì không quan tâm đến Hứa Minh Tâm nữa.
Hứa Minh Tâm hơi xấu hổ, cô ta thể hiện rõ là xem thường mình, hơn nữa cô ta còn cho rằng cô là người thấy người sang bắt quàng làm họ.
Hứa Minh Tâm quay người đi đến khu nghỉ ngơi, có tính gọi điện cho Cố Gia Huy thì sau lưng truyền tới tiếng bàn luận của bọn họ.
"Đầu năm nay, loại người nào cũng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cũng không nhìn xem trong mình thế nào, há mồm liền muốn gặp anh Cổ, cô ta nghĩ đây là tập đoàn cô ta mở chắc?"
"Đúng thế, đâu cần phó tổng Ôn ra tay, chúng ta cũng đuổi được rồi."
Hứa Minh Tâm nghe được những lời này, trong lòng có chút buồn bã.
Cô không phải a miêu a câu đâu!
Vừa ấn gọi xong, Cố Gia Huy đã bắt máy ngay.
"Gặp phải chuyện phiền lòng rồi à?"
"Tôi đang ở dưới lầu tập đoàn WEN, anh đang ở đây không?"
"Tôi xuống lầu đón em ngay đây."
Cố Gia Huy lập tức nói.
Không bao lâu, Cổ Gia Huy vội vội vàng vàng đi xuống, nhìn thấy cô anh rất bất ngờ.
Không ngờ cô đã tự tìm đường tới đây.
"Sao em tới rồi mà không báo trước với tôi một tiếng, em qua đây một mình à? Chỗ này em không quen, ngộ nhỡ em đi lạc mất thì tôi phải làm sao? Em thật là chẳng để người ta bớt lo gì cả, trên đường đi không xảy ra chuyện gì chứ..."
Cổ Gia Huy nói chuyện như đảo đậu vậy, Hứa Minh Tâm dở khóc dở cười.
"Cậu ba Cố, tốt xấu gì thì tôi cũng là một người trưởng thành, tôi nhận được chữ đó có được không hả?"
"Thế thì sao? Trong mắt tôi, em mãi là cô bé. Nếu em đã tới đây rồi, vậy tôi sẽ dẫn em đi gặp Thanh Vân."
"Gặp phụ huynh thì được, nhưng anh phải giúp tôi một chuyện khác nữa. Kia, hai người kia chê cười tôi, bọn họ cho rằng tôi tới dụ dỗ anh nên đã chế giễu tôi một trận. Anh nói cho bọn họ biết, anh quen tôi không? Quen hay không?"
Hứa Minh Tâm không khách khí nhìn thẳng vào lễ tân.
Trước đây thì có khi cô sẽ nhịn cục tức này xuống, nhưng giờ thì còn lâu cô mới chịu ủy khuất.
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh khẽ híp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang bọn họ.
"Các cô rất biết nói luyên thuyên đấy nhỉ, người của tôi, các cô có ý kiến gì?"
Nghe thấy những lời lạnh lùng này, bọn họ sợ đến nỗi run lẩy bẩy, toát mồ hôi lạnh.
Người của Cố Gia Huy ư?
Lời này là ý gì?
Tiểu tam đã thượng vị thành công rồi hả?