Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quá đáng sao? Tôi chỉ đang dạy cô đạo lý làm người cơ bản, đó là nên an phận, đừng có mà có suy nghĩ không an phận gì!" 

Trình Hoa nghe thấy câu này, vô cùng quen thuộc, đây chẳng phải là những lời mà vừa nãy cô ta dạy Hứa Minh Tâm sao? 

Vậy mà Cố Yên... lại trả lại nguyên xi câu này cho cô ta. 

Đánh mặt. 

Đánh mặt trần trụi. 

Sắc mặt Trình Hoa khó coi đến cực điểm, lúc thì trắng lúc thì xanh. Cố Yên nói: "Lời này tôi cũng tặng cô, tôi cũng đang dạy cô đạo lý làm người cơ bản. Với vai vế của tôi, chắc hẳn cô phải gọi tôi một tiếng gì nhỉ? Tôi dạy dỗ vãn bối hợp tình hợp lý, tôi cũng khuyên cố an an phận phận, đừng có suy nghĩ cái gì không phải của mình. Lúc nào cô cũng nói Minh Tâm không xứng với anh ba, thế cô cũng không nhìn lại 

bản thân xem, đức hạnh của cô thế này, cũng xứng với anh ba, cũng muốn gả vào nhà họ Cố chúng tôi, quả thực là kẻ ngốc nói mê!" 

"Cố Yên... cô quả thực khinh người quá đáng. Cô chẳng qua là đứa con gái mà nhà họ Cổ nhận nuôi mà thôi, nói khó nghe một chút thì chính là nuôi sủng vậy, một con chó được 

nuôi..." 

"Nhưng giờ cô bị tối răn dạy cho lạnh run, tôi là chó, thế cô là cái gì?" 

Cố Yên không nhanh không chậm nói, khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch ra một nụ cười giễu cợt. 

Trình Hoa nào có từng chịu ủy khuất thế này, những tủi thân trước đó vẫn luôn ứ lại, giờ phút này hoàn toàn bùng nổ. 

"Con mẹ nó tôi liều mạng với cô, người phụ nữ ti tiện này đi chết đi!" 

Trình Hoa như phát điện xông qua. 

Nhưng làm sao cô ta là đối thủ của Cố Yên được. 

Mặc dù Cố Yên là quân y, nhưng cũng đã học rất nhiều công phu quyền cước, kỹ thuật đánh nhau cũng khá được. 

Cô ấy không hề sợ hãi, dễ như trở bàn tay bắt được Trình Hoa, sau đó không hề khách khí quăng ra. 

Trình Hoa chật vật ngã trên sàn, đầu gối cũng bị rách một mảng. 

Tóc cô ta rối bời, giờ phút này làm gì còn dáng vẻ cao cao tại thượng của cô chủ nhà họ Trình nữa. 

"Chà đạp người khác sảng khoái lắm hả? Lúc cô chà đạp người khác có có từng nghĩ mình cũng có một ngày thế này không? Nhà họ Cố chúng tôi không sợ gây chuyện, người ngoài kính chúng tôi một thước, chúng tôi trả một trường. Nhưng nếu các cô không nghĩ thông, nhà họ Cố cũng sẵn lòng chơi với các cô." 

"Trình Hoa, tôi khuyên cô một câu, không nên dây vào thì chớ chọc, không nên động vào thì đừng động. Cô coi thường Hứa Minh Tâm, cổ động vào một chút, cô thử xem anh tôi có muốn mạng của cô không. Tôi đang khuyên cô đó, đừng tự tìm đường chết." 

"Bên ngoài trời lạnh, tôi về phòng trước đây, tạm biệt." 

Cố Yên ung dung nói, tựa như vừa nãy cô ấy không có động thủ, cô ấy cũng là thục nữ vậy. 

Cô ấy trở lại đại sảnh, Hứa Minh Tâm đang chờ ở cửa sau. 

Tuy cô không nhìn thấy cảnh đó, nhưng đeo tai nghe, nghe được rõ rành rành, Cổ Yên cực kỳ khí thế, vô cùng khí phách! 

"Yên Yên, cô đẹp trai quá!" 

"Loại người này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, ở chỗ tôi ầmĩ không làm được gì, cũng chỉ dám ức hiếp bắt nạt cô thôi." 

"Nhưng... nhưng như thể liệu có quá đáng quá không?" 

Hứa Minh Tâm hơi lo lắng nói: "Quá đáng sao? Tôi đã nhận từ lắm rồi đấy, mấy năm nay tính tình của tôi đã trở nên tốt hơn rồi, trước đây nếu tôi mà gặp phải loại vô lại mất dạy như thế thì tôi sẽ ra tay nặng đấy. Là Trình Hoa quả đáng, năm lần bảy lượt. Có một số việc nếu có lần này thì sẽ có lần sau, nhưng không được quá tam ba bận. Cô ta không phải lần một lần hai, nếu còn không cho cô ta ăn chút khổ, sau này chỉ sợ là không có thời gian nghỉ ngơi." 

"Cô nói cũng đúng, Trình Hoa khiêu khích tôi không chỉ một hai lần. Trước đây tôi đã từng tranh chấp với cô ta, vốn tưởng rằng cô ta sẽ không nghĩ cách nữa, không ngờ lần này vẫn muốn hại tôi." 

"Cái này cho cô." 

Cố Yên đưa cho cô một cái đồ nho nhỏ, nói: "Bút ghi âm, bất cứ việc gì cũng phải lưu lại bằng chứng, cảnh sát phá án, luật sư thu thập bằng chứng đều sẽ mang theo, cô cũng giữ một cái mà phòng thân." 

"Cảm ơn cô, Yên Yên!" 

Hứa Minh Tâm cảm động ôm chặt cô ấy, rồi cho một cái moa moa. 

"Được rồi được rồi, nếu anh tôi mà nhìn thấy, có khi lại ghen mất." 

Cố Yên vẫn luôn cảm thấy mình rất thành thục chững chạc, dù sao thì sự rèn luyện ở mấy năm, cộng thêm tuổi tác ngày càng tăng, cô ấy đã mất đi tình tình vui chơi trước kia rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK