Bởi vì khẩn trương và kích động, nên anh cầm chặt cánh tay của Hứa Minh Tâm, làm cô đau.
Cô giãy dụa: "Anh làm gì vậy? Anh buông tôi ra, đau quá!"
"Xin lỗi, là tôi thất thố rồi, em vừa... nói cái gì?"
Cố Gia Huy ý thức được, anh vội vàng thả tay ra, sau đó nhìn cô với ánh mắt lo lắng bất an.
Hứa Minh Tâm nghi hoặc nhìn anh: "Chú này, chú là ai, chúng ta quen nhau sao? Tại sao chú lại muốn ôm tôi?"
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, trái tim lộp bộp một chút, đối diện với ánh mắt vô cùng tinh khiết của cô.
Lẽ nào thôi miên quá thành công, khiến cho cô quên luôn cả mình rồi à?
Chết tiệt!
Thầy thôi miên rác rưởi gì đó!
"Minh Tâm, tôi là vị hôn phu của em..." Cố Gia Huy còn chưa nói xong, Hứa Minh Tâm đã đập một cái gối qua: "Anh lừa đảo, tôi còn nhỏ như này, anh trông già như thế, sao có thể là vị hôn phu của tôi chứ! À! Tôi hiểu rồi, anh dụ dỗ thiếu nữ vô tội, anh... anh là bọn buôn người? Cứu mạng, người đâu, có người là bọn buôn người
..."
Hứa Minh Tâm hô to kêu cứu, Cố Gia Huy lập tức tiến lên che miệng cô lại.
Cô không kêu ra tiếng được, đành phải liều mạng giãy dụa.
"Tôi không phải là bọn buôn người, tôi thật sự là chồng chưa cưới của em!"
Cố Gia Huy sốt ruột nói, lòng nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, thế mà Hứa Minh Tâm lại há mồm cắn lên tay anh.
Anh bị đau thì nhíu chặt chân mày, nhưng không kêu một tiếng nào.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được, cô nhìn anh với vẻ nghi hoặc, cuối cùng thả răng ra.
"Anh... anh không phải là bọn buôn người thật sao?"
Bọn buôn người thì sao có thể bị cắn mà không kêu chứ?
"Tôi là vị hôn phu của em."
Anh nói rõ từng chữ.
"Anh... năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi chín, đã trưởng thành rồi."
Lúc Cố Gia Huy nói ra số tuổi của mình, anh có hơi ngượng ngùng.
"Thế anh biết tôi bao nhiêu tuổi không?"
Hứa Minh Tâm lại chỉ vào mũi của mình.
"Mười chín." "Mười chín, hai mươi chín, chú à, chú bắt nạt tôi học không giỏi toán hả? Giữa chúng ta kém nhau hẳn mười tuổi đấy? Chú bảo chú là vị hôn phu của tôi, bố tôi là thiếu mắt nhìn, hay là tôi thiếu mắt nhìn, tìm ông chú như chú thế? Tuy chú rất đẹp trai, dáng người cao to, nhìn cũng rất cường tráng, nhìn
quần áo... hình như trông cũng rất có tiền, nhưng chúng ta kém mười tuổi, cách biệt thế hệ á!"
"Trước đó chúng ta ở chung rất tốt!"
"Vậy sao? Thế chú biết tà òa y là cái gì không? Chú biết Smecta là cái gì không? Chú biết 233, 666, luê luê luê là cái gì không?"
Cố Gia Huy nghe thấy những lời này, anh mờ mịt.
Là cái gì?
Hứa Minh Tâm thấy anh không trả lời được, cô tiếp tục nói: "Thế chú biết thuốc trừ sâu và ăn gà không? Chú biết nuôi ếch phật giáo không? Chú biết douyin video nhỏ không?"
"...."
Cố Gia Huy lựa chọn im lặng.
Hứa Minh Tâm trực tiếp vươn tay vào trong túi của anh, lấy điện thoại của anh ra.
"Mật khẩu mở khóa là bao nhiêu?"
"Sinh nhật em."
Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, bỗng nhiên anh cảm thấy hình như đúng là mình rất già.
Chịu đả kích.
Hứa Minh Tâm nhanh chóng mở ra, lật xem điện thoại của Cố Gia Huy, nhất thời cô cảm thấy rất nhàm chán.
Ngoại trừ phần mềm máy tính dùng để làm việc ra, một app giải trí cũng không có!
Ông chú đúng là ông chú mà!
"Chú, đây chính là cách biệt thế hệ!"
Hứa Minh Tâm tìm tìm, cô tìm được điện thoại của mình, cô mở ra cho anh xem.
Hình nền màu hồng phấn, các loại app trò chơi, còn có tianya, zhihu, weibo, các loại app của mạng xã hội.
"Chú, tôi nghĩ chúng ta không hợp, tôi muốn về nhà."
"Em muốn đi đâu?"
"Nhà họ Hứa..."
"Cho nên, còn lại em đều nhớ hết, em chỉ quên tôi thôi à? Hơn nửa năm nay tôi và em sống chung, em cũng quên rồi à?"
Cố Gia Huy nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, anh chua sót nói.
Trái tim anh như bị một cái dùi đâm mạnh vào, vô cùng đau đớn.
Máu chảy đầm đìa, bao nhiêu hồi ức tươi đẹp như thế, cô đều quên hết rồi sao?