Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta siết chặt nắm tay rồi hung hăng nói: "Người đàn ông này mắt mù à? Cô ta đâu có xinh bằng tôi, anh ta cũng không mở to mắt ra mà xem, cái này có thể so sánh được sao?"

Nói xong, cô ta còn ưỡn ngực và lấy đó là cao ngạo.

Hứa Minh Tâm ở đằng trước nghe thấy câu này, cô không nhịn được chọc chọc vào cánh tay của Cố Gia Huy.

Cô lén nhìn anh, hy vọng có thể nhìn ra một chút cảm xúc trên mặt anh, nhưng mắt anh nhìn thẳng phía trước, dường như hoàn toàn không nghe thấy người đằng sau đang nói cái gì vậy.

Kỳ lạ, đàn ông nhìn phụ nữ chẳng phải rất để ý đến kích cỡ ở chỗ đó sao?

Tốt xấu gì thì Cố Gia HUy cũng là một người đàn ông bình thường mà, sao nghe thấy câu này mà chẳng có biểu cảm gì vậy.

"Cậu ba Cố, lẽ nào anh không có một tí phản ứng gì với những lời này à?"

Cô không kìm được nghi hoặc nói.

Anh thản nhiên liếc mắt nhìn cô rồi bất đắc dĩ nói: "Em hy vọng tôi có phản ứng gì, quay đầu lại liếc mắt nhìn à?"

"Thật ra anh quay đầu lại liếc mắt nhìn thì cũng không có gì đáng trách, tôi hiểu!"

Cô bày ra vẻ độ lượng, không ngờ giây tiếp theo đã đôi thành Cố Gia Huy không hề khách khí nổi giận.

"Gần hai năm ăn chay, ngoại trừ em, người khác đều không làm tôi hứng thú. Tôi là đàn ông, không phải ngựa giống. Đời này, ngoại trừ em ra, tôi chẳng vừa mắt ai hết, em hiểu chưa?"

Giọng nói của anh khàn khàn trầm thấp, rất dễ nghe, đi cùng với gió đêm lành lạnh chui vào tai, khiến cho trái tim cô như chảy qua một dòng nước ấm.

Chính nhân quân tử người đẹp ngồi trong lòng vẫn không lọan, Cố Gia Huy đúng là ông chồng tốt có đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không thấy.

Cô nhất định phải cố gắng làm cho ngực to lên, mới có thể báo đáp anh!

Mấy người đi vào trong cửa hàng, nhân viên bán hàng tìm ra ghi chép mua hàng, bộ quần áo này mua vào đầu tháng sáu, cũng chưa được mấy ngày, giá thị trường là năm mươi vạn.

Loại quần áo này toàn là đồ xi xỉ phẩm, không được giặt tay không được giặt nước, có thể nói là sản phẩn dùng một lần.

Hôm nay cô ta đi gặp khách hàng lớn, đối phương rất giàu, vì lấy lòng người khác nên cô ta mới mặc chiếc váy mới tinh này.

Giờ chỗ mông bị bẩn, chiếc váy này cũng bỏ đi thôi, nếu mà bồi thường thì nói gì cũng phải hơn ba trăm ngàn đô.

Ba trăm ngàn đô la mỹ, đổi sang nhân dân tệ thì cũng hơn một trăm tám mươi vạn rồi.

Chiếc váy một trăm tám mươi vạn tệ...

Rất tốt rất cường thế.

Trái tim nhỏ của cô bắt đầu đập thình thịch rồi. Người phụ nữ kia dương dương đắc ý nhìn mình, hình như cô ta nhận ra sự quẫn bách của Hứa Minh Tâm, cô cười giễu rồi nói: "Tôi đã nói rồi mà, chiếc váy này của tôi đắt lắm, chưa chắc cô đã đền được. Ba trăm ngàn đô la mỹ, anh này, anh làm chút gì đó không tốt sao, cần gì phải lãng phí nhiều tiền như vậy vào con nhóc canh suông này?

"

"Tôi thích lãng phí cho cô ấy đấy, cô quản được à?"

Giọng anh không nhanh không chậm, tiếng nói bình thản.

Đôi mắt sâu thẳm như chẳng hề bận tâm, bên trong chảy xuôi tia sáng âm trầm, thần bí vô cùng.

Người kia tức đến nỗi hô hấp cứng lại, hung dữ lườm một cái, không ngờ người đàn ông này lại không biết điều như vậy, mình có lòng tốt nhắc nhở bao nhiêu lần, thế mà anh ta vẫn nguyện ý tiêu tiền như rác.

Nếu đã vậy, thì đền tiền đi, mình không vơ được anh chàng đẹp trai này, thì cũng phải moi được tiền về, cũng không thể người và tiền đều không được gì.

Cố Gia HUy thì lại rất dứt khoát, trực tiếp viết chi phiếu rồi đưa cho cô ta.

Cô ta bán tín bán nghi nhìn tấm séc, cô ta vẫn nghi là giả, nên gọi điện riêng cho ngân hàng kiểm tra, xác thực là thật.

Lúc này cô ta mới hài lòng giơ tấm séc lên, rồi bỏ vào trong túi, cô ta nói: "Được rồi, chuyện này chấm dứt tại đây."

"Khoan đã, tôi đã đền cho cô rồi, cô cũng phải bồi thường cho bạn gái tôi."

"Cô ta ư?"

Cô ta nghi hoặc nhìn bộ quần áo của Hứa Minh Tâm, cô ta thật sự không nhìn ra bất kỳ cảm giác giá cao nào, nhưng mà nhìn chất liệu của  quần áo thì rất sịn, chắc là hàng rẻ tiền mấy ngàn tệ thôi nhỉ?

Loại quần áo này cũng không đáng mấy tiền đâu nhỉ?

"Được, anh nói xem là bao nhiêu tiền, tôi đền là được chứ gì."

"Đi tới cửa hàng hỏi một chút, xem xem giá thị trường hiện tại là bao nhiêu."

Anh thản nhiên nói, và không hề cho cô ta sắc mặt tốt gì.

Bất kỳ ai muốn bắt nạt Hứa Minh Tâm, anh đều sẽ không bỏ qua.

"Cửa hàng ư? Sao nào, chẳng lẽ quần áo này không phải các anh mua ở trong nước hả? Các anh đừng có mà lừa tôi, tôi quen nhiều người ở Manleton lắm đấy."

"Chuỗi cửa hàng toàn cầu."

Cố Gia Huy nói xong thì bước nhanh ra khỏi cửa hàng, lên xe, xem bộ là muốn đưa cô ta đi đến nơi tiếp theo. Người phụ nữ mắt xanh kia nhíu mày, bạn cô ta kéo cánh tay cô ta, rồi nói: "Có lẽ người đàn ông này không phải là người dễ học, hay là cậu trả lại tiền cho anh ta, nói vài câu mềm mỏng, chuyện này kết thúc đi? Cô ta làm bẩn quần áo của cậu, cậu cũng đã làm bẩn quần áo của cô ta, giải hòa

là được rồi, tại sao cậu cứ phải tranh chấp cơ chứ?"

"Tôi ngứa mắt vẻ không biết điều của bọn họ, tôi cũng tính nhân nhượng cho khỏi phiền, nhưng bọn họ vịt chết còn cãi bướng, cứ muốn so với tôi, thế thì tôi có thể làm gì dây, chẳng lẽ quần áo của cô ta còn đắt hơn của tôi chắc?"

Cô ta chưa từ bỏ, hất tay bạn thân ra, sao đó khăng khăng lên xe đi theo.

Cuối cùng, chiếc xe vững vàng dừng lại trước cửa hàng cao cấp D&E.

Người phụ nữ kia nhìn thấy đèn LED trên đỉnh đầu, thì mặt tái nhợt.

Quần áo... ở đây ư?

Công ty xa xỉ phẩm lớn nhất toàn cầu D&E, người sáng lập ở nước M có hẳn một đến quốc buôn bán thuộc về mình.

Chủ yếu buôn bán sản phẩm xa xỉ phẩm, mà quần áo thì cũng là nhưng sản phẩm tự thiết kế, nghe đồn nhà thiết kế này vô cùng có tài hoa, thiết kế của cô ấy mọi người đều tranh nhau mua, nhưng mà lại có giá cao ngất.

Rất nhiều sản phẩm số lượng giới hạn đều đã được nâng lên đến giá trên trời, mà người như cô ta thì chỉ có thể lạc hậu thôi.

Trời...

Sao lại mua quần áo ở đây, chắc không phải là cố tình đưa mình đến đây để dọa mình đấy chứ?

Quần áo ở đây, một chiếc cũng phải mấy trăm vạn, có tiền cũng không thể mua quần áo như này làm quần áo mặc thường ngày chứ? Thế thì tiêu kinh thế?

Cô ta không ngờ rằng trong tủ quần áo của Hứa Minh Tâm, phân nửa là quần áo của hiệu này.

Cố Gia Huy đẩy cửa đi vào, nhân viên bán hàng lập tức tiến lên, nói những lời chào như chào buổi tối các kiểu.

Người phụ nữ kia vừa đi vào, hai chân đã bắt đầu run lẩy bẩy, rõ ràng là đang lo lắng lắm.

Đến bây giờ, sự tự tin lúc đầu đã rút đi, đúng là đối lập rõ ràng.

Cố Gia Huy bảo nhân viên bán hàng lấy ra thông tin mau sắm, bộ quần áo này mua ở Kinh Đô, tính theo đôi la mỹ ở bên này thì khoảng hai trăm vạn.

Chất liệu bộ quần áo này thiên về loại mặc hao tổn, một bộ có thể mặc được khoảng nửa năm, đến lúc đó thiết kế sẽ qua mùa.

Mà bộ quần áo này vừa ra mắt không lâu, là sản phẩm mùa xuân mới nhất, cho nên đang là lúc giá cao.

Nhà giám định cân nhắc suy xét tổng hợp lại, cuối cùng đưa ra giá bồi thường, ít nhất là sáu trăm nghìn đô la mỹ.

Nhoáng cái, Hứa Minh Tâm đã thấy hơi vui mừng, quần áo này chịu được mài mòn, chứng tỏ về nhà còn giặt được.

Cách bảo vệ của loại quần áo này rất sang quý, phải mang đến cửa hàng chuyên giặt là giặt, giá của một lần giặt cũng tốn rất nhiều tiền.

Nhưng đối với người qua loa như Hứa Minh Tâm, cô ném thẳng vào trong máy giặt là được rồi. Bây giờ quần áo giặt xong vẫn mặc tiếp được, hơn nữa còn có thể lấy được thêm ba trăm ngàn đô tiền bồi thường, cô vui quá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK