Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, trong không gian chật hẹp, không biết vì sao, Bạch Thư Hân rất không quen.
Mặc dù anh ta nho nhã trầm ổn, nhưng đột nhiên trở nên nghiêm túc, không nói một lời, vẫn rất khiến cho người ta cảm thấy có áp lực.
Cô ấy lui vào trong góc, không ngờ anh ta nhích lại gần mình, đứng song song với cô ấy.
"Cô định mua cái gì?"
"Tôi... tôi tùy tiện xem đã, tôi ăn hết đồ ăn vặt của Minh Tâm rồi, mua một ít để cậu ấy mang về."
Im lặng...
Vào khoảnh khắc tiếng nói vang lên xong, không gian chật chội yên tĩnh lại.
Nếu như có một cái kim rơi xuống đất, ắt hẳn cũng có thể nghe thấy rõ.
"Thế... thế anh muốn mua cái gì?"
Cô ấy không có gì để nói nên tìm cái để nói, ý định hóa giải sự xấu hổ.
"Thạch hoa quả, chẳng phải cô muốn ăn sao? Trước đây còn hỏi tôi link mua, cô quên rồi à?"
"Anh... không phải anh không chịu cho tôi đấy sao?" Cô ấy nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc, không phải là mua trên mạng, mà là dưới tầng?
Sao cô ấy không biết nhỉ, thạch hoa quả dưới tầng cô ấy đã ăn hết rồi, làm gì có vị hôm đó, trơn mềm như thế.
"Anh muốn ăn à?"
"Tôi rất thích ăn, lần trước thử qua thấy mùi vị không tệ, mua một ít để ở trong nhà, nói không chừng hôm nào đó lại muốn ăn."
Máy hát mở, cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
"Cần gì phải rắc rối như vậy?"
"Cái gì..."
Bạch Thư Hân chưa hiểu ý của anh ta, nhưng rất nhanh thôi cô liền biết rồi.
Không ngờ Ôn Thành bất chợt xoay người lại, đè lên người cô ấy, một tay giữ lấy gáy cô ấy, một bàn tay khác giơ lên cao, lấy dáng người cao của anh ta, vừa khéo có thể che được camera ở trong thang máy.
Sau đó...
Cánh môi đè xuống, che lên môi cô ấy.
Cô ấy trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt phóng đại gấp nhiều lần trước mặt.
Lâu rồi anh ta không đeo kính, cho nên giữa hai người không hề có vật cản, cứ như thế hôn nhau trong khoảng cách gần.
Anh ta hơi ngốc, nhưng... lại hôn rất nghiêm túc.
Cuối cùng cô ấy phản ứng lại, dùng hết sức đẩy anh ta ra.
Cô ấy che miệng, trừng mắt nhìn anh ta: "Anh làm cái gì vậy? Anh đùa giỡn lưu manh với tôi hả? Anh muốn chết à?"
"Không phải cô hỏi tôi thạch ở đâu dao? Đây chính là đáp án."
"Cái gì?"
Bạch Thư Hân nghe vậy, trái tim hung hăng run lên, lẽ nào hôm đó mình uống say, mình đã hôn... môi với anh ta, sao có thể chứ?
Ánh mắt cô ấy lóe lên bất định, căn bản là không dám tin.
"Anh... anh đang lừa tôi đúng không?"
"Cô thấy có giống không?"
Anh ta nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm thúy âm trầm, giống như một hồ nước sâu.
Cô ấy bị nhìn thì lòng rối như tơ vò, vội vàng né tránh ánh mắt của anh ta.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, cô ấy vội vàng xông ra, đầu cũng không quay lại.
"Đừng đi theo tôi nữa!"
Cô ấy phát hiện ra là Ôn Thành đang đi ngay phía sau, đi theo cô ấy.
Cô ấy tức giận quay người lại, trầm giọng quát.
Ôn Thành không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô ấy.
"Đủ rồi, say rượu thôi mà, đừng coi là thật!" Cô ấy vội vàng nói.
"Thế nếu chúng ta xảy ra quan hệ, cũng có thể không coi là thật sao?"
Sau khi sau rượu làm loạn...
Anh ta nói đến đây, lại gợi lên ký ức ẩn đau của cô ấy.
"Không làm không tính là thật, được rồi chứ? Chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, có thể đừng ngây thơ như thế được không, một nụ hôn thôi mà, anh cũng phải đuổi theo tôi lâu như vậy, đòi một câu trả lời sao? Hôn đã hôn rồi, anh coi như bị chó cắn một chút, không được sao?"
Cô ấy tự hạ giá trị của bản thân mình xuống, hận không thể làm cho anh ta mau chóng quên đi mọi chuyện hoang đường.
Bạch Thư Hân thề, sau này cô ấy mà còn uống nhiều rượu như thế nữa, cô ấy sẽ đào một cái lỗ rồi tự chôn mình luôn.
Lần nào uống rượu xong cũng hỏng việc!
Ôn Thành nghe thấy lời này, trong lòng lộp bộp một chút.
Cô ấy nói nghe nhẹ nhàng quá, cho dù xảy ra quan hệ cũng không coi là thật. Cái này ngây thơ ư? Là cô ấy ngây thơ mới đúng!
Anh ta tiến lên, cho dù Bạch Thư Hân muốn trốn tránh, nhưng chung quy thì tốc độ của cô ấy vẫn không bằng chân dài của Ôn Thành.
Anh ta ba bước thành hai bước, đi nhanh đến trước mặt cô ấy, dùng sức bắt lấy cổ tay cô ấy.
"Nếu đã là người trưởng thành rồi, mọi người đều không còn ngây thơ nữa, vậy được, cô lại cắn tôi một chút, tôi cam tâm tình nguyện bị con chó là cô cắn."
"Anh..."
Bạch Thư Hân tức đến nỗi đỏ cả mặt, người này thật không thể nói lý mà.
Anh tài gặp phải lính, làm gì có chuyện anh tài có lý nói không rõ, rõ ràng chính là cô ấy có lý nói không rõ.
Cô ấy không biết phải nói gì để cãi lại, cuối cùng cô ấy tức đến nỗi dẫm lên giày của anh ta.
Cô ấy thấy anh nhíu mày, ăn đau, ánh mắt thâm trầm, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Giày cao gót giẫm là đau nhất.
Vốn dĩ cô ấy nghĩ là Ôn Thành sẽ thả tay ra, không ngờ một giây sau anh ta trực tiếp ấn cô vào tường, bàn tay to dễ dàng trói tay nhỏ của cô lại, đè bên cạnh mình.
Cô ấy đang chuẩn bị hô cứu, nhưng không ngờ cánh môi của anh ta đã bá đạo hạ xuống.
Khoảnh khắc đó, thậm chí cô ấy còn tưởng là nhân cách thứ hai đã xuất hiện.
Rõ ràng Ôn Thành đã trở nên táo bạo hơn rất nhiều, trong lúc răng môi gắn bó, chạm vào môi cô ấy, miệng nóng rát đau.
Cô ấy dẫm cũng dẫm rồi, đá cũng đá rồi, nhưng anh ta cứ như không cảm nhận được đau vậy, mặc cho cô ấy đánh.
Nụ hôn này, rất dài rất dài.
Hồi lâu sau, anh ta thở hổn hển rồi buông cô ấy ra.
Anh ta nhìn sâu vào mắt cô ấy, giọng nói khàn khàn trầm thấp, giàu từ tính.
"Mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, thì đừng ngây thơ như vậy nữa, một nụ hôn thì có tính là gì."
"Anh..."
Bạch Thư Hân tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Tự kê đá đập chân mình!
Thế mà anh ta lại dùng câu của mình để phản bác cô ấy!
"Ôn Thành, anh buông ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
"Cô muốn đánh tôi sao? Cô đánh đi, đánh xong rồi tôi vẫn muốn hôn cô."
"Anh điên à!"
Cô ấy phẫn nộ quát, đôi mắt phun ra lửa. "Đúng, tôi điên rồi. Cô có biết cô uống say nụ hôn đó làm tôi hoang mang đến tận bây giờ không, nhưng cô lại quên đi như gió thoảng mây bay. Tôi thích cô, cô luôn ngốc nghếch không phát hiện ra, mãi đến khi tôi tưởng cô đang trong biển lửa, tôi hăng hái quên mình đi cứu cô. Tôi tưởng là tôi yêu đơn phương, nhưng lúc tôi nhìn thấy cô cũng đi ra hành
lang, tôi biết là trong lòng cô cũng có tôi."
"Thế tại sao cô không dám thừa nhận, thừa nhận trong lòng cô có tôi, khó lắm sao?"
"Không có, hoàn toàn không có, đó đều là anh suy nghĩ linh tinh thôi. Tôi quay lại không phải để tìm anh, mà là trong phòng tôi có món đồ quý giá!"
Cô ấy vội vàng biện minh.
"..."
Ôn Thành nhíu chặt chân mày, khuôn mặt cũng trở nên âm trầm đáng sợ, hơi thở cũng trở nên đáng sợ.
Anh ta cắn răng, sau đó tiếp tục hôn cô ấy, không cho cô ấy có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Cô ấy thở gấp, cắn anh ta.
Vốn tưởng rằng lần này chắc chắn anh ta sẽ bị đau mà buông ra, nhưng người anh ta chỉ hơi cứng đờ một chút, một giây sau tấn công càng thêm mãnh liệt, giống như mưa rền gió dữ.
Máu tươi tùy ý, hơi thở tanh ngọt quanh quẩn nụ hôn.
Cô ấy không kịp thở, liều mạng giãy dụa, nhưng lại không làm gì được.
Sau khi do dự, cô ấy hung hăng nhấc chân lên, đá.
Lần này đau đớn rất mạnh, dù sao cũng là chỗ mà đàn ông cực kỳ yếu ớt.
Ôn Thành cong người xuống, một tay vịn tường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Giọt mồ hôi lạnh to như hạt đầu rơi xuống, nhìn thấy mà làm cho người ta sợ hãi.
Bạch Thư Hân cũng ý thức được là mình xuống tay quá ác, nhìn dáng vẻ đau đớn của anh ta, cô ấy muốn tiến lên an ủi, nhưng lại không biết mình phải nói cái gì. "Là anh... là anh bắt nạt tôi trước." Cô ấy run rẩy nói.