Cô ấy không biết là trách người mẹ này quá tàn nhẫn, hay trách nhà chồng đó quá ác độc, đến bây giờ tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn nghiêm trọng như vậy.
Ôn Thành bế em bé ra ngoài, bởi vì đứa bé đã hít phải quá nhiều khói nên đã hôn mê.
Còn anh ta thì cũng chẳng khá hơn là mấy, quần áo vô cùng bụi bẩn, trên cánh tay còn bị bỏng một vết to, máu thịt lẫn lộn, nhưng hình như anh ta không nhìn thấy.
Trên khuôn mặt đầy khói bụi, tóc cũng rối bời, bị lửa đốt xém.
Giờ phút này...
Anh ta nhếch nhác chết đi được.
Vào giây phút anh ta nhìn thấy Bạch Thư Hân hoàn hảo không việc gì, cả người ngẩn ra, không nói hai lời, trực tiếp giao đứa bé cho nhân viên cứu hỏa, sau đó bước nhanh tới, ôm chặt Bạch Thư Hân vào lòng.
"Cô đã đi đâu vậy, cô có biết là tôi lo cho cô lắm không!"
Lời này trầm thấp, mang theo sự lo lắng sâu đậm, nhưng anh ta cũng thở phào một hơi.
Anh ta biết bộ phận tài vụ tăng ca, nhưng không ngờ lại tăng ca muộn như vậy.
Buổi tối anh ta đi tập thể hình, bận đến giờ mới về, nhìn thấy tầng trên bốc hỏa, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là Bạch Thư Hân.
Anh ta hoàn toàn chưa kịp nghĩ nhiều, trực tiếp xông vào.
Lúc đó thế lửa đã cháy sang bên cạnh, đội chữa cháy đang không ngừng dập lửa.
Anh ta chỉ khoác một chiếc áo ướt sũng rồi liền xông vào, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng của cô ấy, lúc này anh ta mới thở phào.
Nhân viên đội chữa cháy không đủ người, mà bên trong còn có ba người đang mắc kẹt, anh ta cũng không có rời đi luôn, mà tham gia vào ngay không chút do dự.
"Vết thương của anh..."
"Chút thương tích này có là gì, chỉ cần cô bình an vô sự là được."
Nói xong, cơ thể anh ta nặng nề đổ xuống, hôn mê bất tỉnh.
Chứng thấy máu là choáng của anh ta tái phát rồi.
Bây giờ thần kinh cả người đã thả lỏng, anh ta trông thấy cánh tay mình bị thương, thì cũng không gắng gượng được nữa, rơi vào hôn mê.
Cặp vợ chồng kia đã qua đời, nghe nói bọn họ có thể chạy thoát, nhưng bên nam sống chết không nhả ra, chỉ cần anh ta nói ba chữ không ly hôn, cho dù là lời nói dối nhất thời, bên nữ cũng sẽ không dây dưa gắt gao với anh ta.
Nhưng bên nam đã quyết tâm, chính là muốn ly hôn, cho nên người vợ đã ôm chặt lấy anh ta, khong chịu chạy ra khỏi biển lửa.
Hai người đã cháy thành tro bụi, còn quấn chặt cùng nhau.
Người đàn ông liều mạng chạy ra ngoài, còn bên nữ thì ôm chặt lấy anh ta.
Đây cũng coi như là sinh không cùng giờ, nhưng... lại có thể ở cùng nhau.
Nếu nhà chồng khoan dung hơn, không trọng nam khinh nữ như vậy, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này.
Chỉ tiếc cho con của họ, diện tích bị cháy không nhỏ, đang làm phẫu thuật ghép da ở bệnh viện.
Trước khi phẫu thuật vẫn là mọi người dồn tiền vào nộp cho.
Bạch Thư Hân trông trước giường bệnh của Ôn Thành, đến bây giờ anh ta vẫn hôn mê không tỉnh.
Người cũng không có gì đáng ngại, chính là cánh tay này mất một miếng da, máu thịt mơ hồ, nhìn thấy mà giật mình.
Bác sĩ đã xử lý vết thương, cô ấy nhìn thấy thì hơi đau lòng.
Đội chữa cháy đặc biệt tới cảm ơn, Ôn Thành đã giúp được rất nhiều việc.
Bọn họ vội vàng điều tới, không đủ người, đội khác còn chưa thể chi viện được.
Người khác đều đã chạy ra rồi, chỉ có Ôn Thành là ở lại, nhìn thấy đứa bé đó, anh ta lao vào biển lửa ngay không hề do dự.
Nhân viên chữa cháy khác vẫn còn hơi do dự, dù sao thì thế lửa cũng quá lớn, không ngờ Ôn Thành lại đi vào.
"Chắc chắn là anh ấy rất yêu cô, anh ấy một mực tìm kiếm ở trong phòng cô rất lâu, xác định cô không có ở trong đó, anh ấy mới đi ra."
Đội trưởng đội chữa cháy nói, lời này gõ mạnh vào trái tim cô ấy.
Chắc chắn là anh ấy rất yêu cô...
Cô ấy ngẩn người nhìn người đàn ông đang hôn mê không tỉnh, rốt cuộc là tình cảm như thế nào, mới có thể bỏ qua cả sống chết?
Cô ấy để tay lên ngực tự hỏi, cô ấy có thể đi chết vì Lệ Nghiêm không?
Chắc là có, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ do dự, dù sao thì sinh mệnh cũng là thứ quý giá.
Nhưng mà Ôn Thành, anh ta vì mình mà nhiều lần dũng cảm quên mình, ngang với không cần mạng, anh ta là đồ ngốc à? Không biết tính mạng của bản thân mới là thứ quan trọng nhất sao?
Cô ấy ngẩn ngơ nhìn, không biết tại sao khóe mắt đã ươn ướt.
Cô ấy nắm chặt lấy tay Ôn Thành, không ngờ bọn họ quen nhau ngắn ngủi như vậy, mình đã khóc hai lần vì anh ta rồi.
Tên ngốc này, lần nào cũng liều mạng như vậy!
Ôn Thành mê man cả đêm, sáng hôm sau mới từ từ tỉnh lại.
Anh ta cảm giác cánh tay đau lắm, nóng rát, đau đến tận xương.
Anh ta không kìm được định cử động một chút, nhưng lập tức phát hiện ra là có gì đó không đúng, có người đang nắm chặt lấy bàn tay của anh ta.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Bạch Thư Hân đã ghé vào mép giường ngủ thiếp di, bàn tay nhỏ đang nắm chặt lấy tay anh ta.
Tay cô ấy mềm mềm, cứ nắm chặt lấy tay mình như thế, cứ như thể một giây sau anh ta sẽ biến mất không thấy nữa vậy.
Anh ta không nhịn được nở nụ cười, đột nhiên anh ta cảm thấy vết bỏng kia cũng không còn đau lắm.
Tay anh ta hơi tê, nhưng anh ta lại không nỡ đánh thức Bạch Thư Hân.
Mãi đến khi y tá tới thay thuốc, làm cô ấy tỉnh.
Cô ấy vẫn còn mơ mơ màng màng, không biết Ôn Thành đã tỉnh, cô ấy rất là tự giác đứng dậy nhường chỗ cho y tá.
"Cô à, cô đi về nghỉ ngơi đi, bệnh nhân không sao rồi."
"Không... không cần, tôi đi rửa mặt, rồi cũng lau cho anh ấy nữa."
Cô ấy mơ mơ màng màng nói, sau đó đi loạng choạng vào trong nhà vệ sinh.
Y tá không kìm được bật cười nói: "Anh à, bạn gái anh quan tâm anh thật đấy, túc trực cả một đêm!"
"Vậy sao?"
Anh ta không nhịn được cong cong khóe môi, lúc nghe thấy bọn họ nói rằng Bạch Thư Hân là bạn gái mình, anh ta vui lắm.
Bạch Thư Hân rửa mặt xong, cô ấy đã tỉnh táo hơn nhiều, cô ấy bê chậu rửa mặt ra thì mới phát hiện là Ôn Thành đã tỉnh.
Cô ấy lập tức hỏi: "Anh tỉnh rồi à? Sao rồi? Anh đau lắm đúng không?"
"Cô hỏi nhiều như vậy, cô muốn tôi trả lời cái nào?"
Anh ta mỉm cười hỏi.
Nhìn thấy anh ta cười, sống mũi cô ấy cay cay, nước mắt lăn xuống.
Cô ấy đấm vào ngực anh ta, rồi nói: "Ai bảo anh tỏ ra anh hùng hả? Anh không biết mình mấy cân mấy lạng hả? Nguy hiểm như thế, ai bảo anh xông vào trong hả?"
"Anh chỉ biết quan tâm người khác, tại sao không quan tâm tới chính mình? Làm việc tốt cũng phải phân rõ tình hình, gặp nguy hiểm tới tính mạng thì phải biết lượng mà làm!"
"Tại sao anh lại đi lên, tôi sống hay chết có liên quan đến anh không? Chúng ta thân lắm sao? Chúng ta có huyết thống không?"
"Có liên quan... cô chết rồi thì tôi sẽ rất buồn. Nếu tôi biết rõ cô đang ở bên trên, tôi lại vì bảo vệ tính mạng của mình, chỉ có thể ở bên dưới cầu nguyện cho cô, tôi sẽ thống hận chính mình."
"Thế anh đi lên thì có tác dụng à? Ngộ nhỡ... ngộ nhỡ lần này không may mắn như thế, bị làm sao ở đó thì sao?" Cô tức giận nói, nước mắt rơi xuống, giống như vòi nước mở van, căn bản là không ngăn được.
"Tôi không biết là có tác dụng hay không, nhưng tôi biết chắc chắn là tôi phải lên, tôi không thể để mặc cô một mình không lo. May mà cô không có ở đấy, tôi thật sự sợ cô ngủ say quá, bị khói hun sặc. Lúc đầu tôi muốn rời đi đấy, nhưng tôi nghĩ đến bên cạnh có một bé gái, tôi nhớ đến Cố Cố..."
"Sao anh có thể nghĩ đến nhiều người như thế hả, anh là đồ ngốc! Anh rất ngốc, anh có biết không hả."
"Nhưng... tôi đã nhìn thấy cô ở ngoài hành lang, tại sao cô muốn quay lại?"
Ôn Thành hỏi từng câu rõ ràng.
Trong phòng... nhoáng cái đã rơi vào im lặng.
Bầu không khí cũng cô đọng vài phần, hô hấp của Bạch Thư Hân run lên, giây phút đó cô ấy há miệng, nhưng lại nói không nên lời.
"Thư Hân, tại sao cô muốn đi lên, nói cho tôi biết, tại sao cô..."
Anh ta hỏi rất nghiêm túc, đôi mắt màu trà cũng sâu hơn vài phần.
Y tá thay thuốc xong, thì rất là thức thời đi ra ngoài, tiện thể còn đóng cửa lại, cho hai người có đủ không gian.
Trong phòng, im ắng.
Ôn Thành lại hỏi một lượt nữa, nhưng Bạch Thư Hân vẫn không trả lời được.
Nước mắt vẫn đọng trên mi mắt, lung lay sắp rơi, tầm mắt mơ hồ.
Nhưng hình dáng của Ôn Thành trong mắt cô ấy lại cực kỳ rõ ràng. Tại sao... mình lại muốn đi lên?