Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Người vừa đi ra ngoài, liền bị Cố Gia Huy ôm chặt. 

Anh rất khỏe, cứ như muốn nhét cô vào tận xương tủy vậy. 

"Tôi không khóc được... anh ở đây, tôi không tiện khóc." 

Hứa Minh Tâm nghẹn khuất nói. 

"Vậy thì không khóc nữa, tôi chọc em cười, được không?" 

Cố Gia Huy cực kỳ đau lòng nói. 

"Tâm trạng tôi không tốt, hơi đói rồi, tôi muốn ăn cái gì đó. Ăn vào, tôi sẽ ổn hơn." 

"Được, tôi đưa em đi ăn gì đó." 

Cố Gia Huy nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, dẫn cô về phòng nghỉ. 

Hứa Minh Tâm ăn một ngụm một miếng bánh ngọt, cũng không ngại ngọt ngấy. 

Bây giờ cô phải phát tiết, không ăn thêm nhiều đồ ngọt một chút, sao có thể che đi chua xót trong lòng. 

Cô vừa ăn, hạt nước mắt to vừa rơi xuống, cuối cùng hai mắt đẫm lệ mơ hồ, lau cũng không kịp. 

"Rất ngon... vẫn chưa đủ, tôi vẫn muốn ăn thêm." 

Quai hàm cô đã phình lên, nói chuyện cũng có hơi nhồm nhoàm. 

Cố Gia Huy đưa cho cô một cốc nước ấm, rồi nói: "Không ăn nữa được không? Em ăn đủ nhiều rồi, có uất ức gì thì nói cho tôi biết, tôi xả giận giúp 

em." 

"Nhưng mà anh không phải là tôi, bọn họ sợ tôi cũng không phải bởi vì tôi, mà là kiêng dè anh sau lưng tôi, với cả bác trai bác gái. Hứa Minh Tâm tôi... vẫn là cái gì cũng sai..." 

"Em nghĩ như vậy thật sao?" 

"Chẳng nhẽ không phải sao?" 

"Thế tại sao người khác kiêng dè Hứa An Kỳ? Là bởi vì cô ta năng lực xuất chúng, hay là khuynh quốc khuynh thành, còn chẳng phải là kiêng dè nhà họ Hứa và nhà họ Cố sau lưng cô ta sao. Em đã từng nghe qua về quan nhị đại, phú nhị đại chưa?" 

"Đương nhiên là có nghe rồi." "Ừ, tôi muốn cho em làm quan nhị đại phú nhị đại, loại đó có thể đi ngang. Em quản người khác kiêng dè cái gì, cuối cùng cái cần là, em có thể bảo vệ mình. Tôi biết em không có cái tâm hại người, nhưng tôi không dám bảo đảm, không có ai muốn hại em. Em có thể lợi dụng thế lực sau lưng em, dùng để 

bảo vệ mình, chứ không phải ỷ mạnh hiếp yếu, như vậy những sức mạnh này là của em, không phải của em, thì có quan hệ gì chứ?" 

"Nếu mà em muốn làm chuyện xấu, tùy ý làm bậy. Vậy những sức mạnh này không phải của em, em đây gọi là chó cậy thế chủ.". 

"Nhưng em chỉ bảo vệ mình, thì gọi là sử dụng ý tốt. Em không cần phải có áp lực quá lớn, em chỉ cần làm tốt chính em là được, hiểu chưa?" 

"Cố Gia Huy... vì sao tôi cứ có cảm giác những lời anh nói toàn là ngụy biện, nhưng vừa khéo là những lời ngụy biện này đã thuyết phục tôi rồi đấy? Rốt cuộc là đầu óc tôi mơ hồ, hay là anh chiến thuật quá cao hả?" 

Hứa Minh Tâm vốn nghẹn khuất chết đi được, bởi vì sự nhỏ yếu của chính mình. 

Nhưng bây giờ bị anh nói như thế, cô lại cảm thấy mình nên mặt dày một 

chút. 

Cô nhìn Cố Gia Huy với ánh mắt tủi thân, có chút mê mang. 

Cố Gia Huy bất đắc dĩ cốc đầu cô, khóe miệng nhếch lên một tia mỉm cười cưng chiều, anh nói: "Tin anh chỉ có chuẩn, bởi vì anh mãi mãi cũng sẽ không hại em. Em chịu uất ức ở chỗ Hứa Văn Mạnh, anh đều đã biết rồi, không sao, anh xả giận giúp em. 

"Đừng... đến lúc đó bố em thấy em thì càng khó chịu, lại phải lôi em ra trút giận." 

"Ông ta dám!" 

Cố Gia Huy híp mắt, hai chữ này không chứa một tia tình cảm nào, khiến cho người nghe thấy trái tim run run. Nhà họ Hứa... thật sự là càng ngày càng tệ rồi. 

Hứa Văn Mạnh tưởng bám vào Cố Tử Vị rồi thì có thể vô tư lự sao, điều đó không khỏi cũng quá viển vông rồi đấy. 

"Tôi mệt rồi, tôi có thể ở đây nghỉ ngơi một lát không? Bây giờ tôi không muốn xuống, có thể đến giờ ăn cơm rồi xuống không?" 

"Được, lát nữa tôi lên đón em." 

Cố Gia Huy đắp chăn cho cô xong, anh đặt một nụ hôn lên trán cô, nói: "Nhớ mơ về tôi đấy." 

"Hừ!" Hứa Minh Tâm tức giận bĩu môi, người này thật bá đạo, cô nằm mơ mà cũng quản, sao không đi cục giám thị đi! 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK