Vào khoảnh khắc chiếc nhẫn rơi xuống đất, dường như cô ấy nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
Cuối cùng cô ấy vẫn không ngăn được, chuyện phải xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra.
Lệ Nghiêm đi tới trước mặt bà Bạch, rồi nắm chặt chiếc điện thoại.
"Lệ Nghiêm, cháu làm gì vậy, cháu đang kết hôn..."
Nhưng Lệ Nghiệm hoàn toàn không nghe thấy lời nói của bà ấy, mà là sốt ruột hỏi người ở đầu dây bên kia.
"Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Chào anh, anh là người nhà của Bạch Thư Hân sao?"
"Là tôi."
"Cô ấy gặp tai nạn xe cộ nên đang nằm viện, hiện giờ cần phải phẫu thuật, cần có người nhà ký giấy, phiền anh nhanh chóng tới bệnh viện thành phố."
Lệ Nghiêm nghe thấy những lời này, trái tim cũng lộp bộp một chút.
Thư Hân gặp tai nạn xe cộ, bây giờ phải làm phẫu thuật..."
Anh không hề do dự liền muốn xuống ra ngoài, nhưng lại bị bà Bạch ngăn lại.
"Cháu điên à, cháu đi thì có tác dụng gì, cô đi cho cháu, cô cũng là người nhà, cô có thể ký giấy."
Cố Gia Huy cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi, anh đặt một tay lên vai bạn thân.
"Đây là đám cưới của cậu và Yên Yên, thân bằng bạn hữu của hai nhà đều đã tới hết rồi, hơn nữa cũng toàn là những nhân vật có máu mặt. Bây giờ cậu muốn vứt bỏ không quan tâm đến Yên Yên, để em ấy ở đây một mình sao?"
"Ai cũng có thể đến bệnh viện thay cậu, chỉ cậu là không được, đây là đám cưới của cậu và Yên Yên, không ai được vắng hết."
Lệ Nghiêm nghe thấy câu này, anh ta quay người nhìn về phía Cố Yên.
Cô ấy cũng đang nhìn mình, tay cầm hoa cô dâu, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, yên lặng bình thản.
Ánh mắt của cô ấy xa xăm như vậy, mang theo bị thương.
Lệ Nghiêm, anh đã nói bất kể có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay em.
Lời này, có còn tính nữa không?
Ở trong lòng, cô ấy đang điên cuồng gào thét, nhưng cổ họng lại như bị bịt bông, một chữ cũng không nói ra được.
Cô ấy chỉ có thể yên lặng không tiếng động nhìn anh ta.
Lệ Nghiêm nắm chặt nắm tay.
Đúng, anh ta không nên bỏ đi, anh ta là chú rể.
Tân khách ngồi đây đều đang nhìn, anh ta đi rồi thì ra cái gì nữa.
Anh ta hung hăng cắn răng, xoay người trở về.
Bà Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi đến bệnh viện.
Cố Yên nhìn thấy cảnh này thì cũng thở phào nhẹ nhõm, lòng tràn đầy vui mừng chờ Lệ Nghiêm quay lại, rồi đeo nhẫn cho cô ấy lại một lần nữa.
Nhưng...
"Xin lỗi, em ấy là em gái anh. Bố mẹ đã mất rồi, anh không thể mất cả em ấy. Cho dù vụ tai nạn xe này có nghiêm trọng cỡ nào, anh cũng phải ở bên cạnh em ấy. Em ấy cần anh, đợi anh về!".
Lệ Nghiêm đột nhiên trầm giọng nói, sau đó liền quay người chạy nhanh đi.
Cổ Gia Huy vốn đã định ngồi xuống rồi, nhìn thấy cảnh này thì nổi trận lôi đình, anh lập tức đứng dậy định đuổi theo, nhưng lại bị Cố Yên gọi lại.
"Đừng đuổi theo nữa, anh không ngăn được anh ấy. Em còn không ngăn được anh ấy, thì anh ngăn thế nào được anh ấy."
Cố Gia Huy ngẩn người, anh quay đầu nhìn cô em gái quật cường kia của anh, cô ấy rơi lệ lã chã, đứng cô đơn trên bục cao.
Bạch Thắng cũng không ngờ cuối cùng hôn lễ sẽ thành ra thế này.
Ông ta hổ thẹn nhìn Cố Gia Bảo, ông ta nói: "Ông nhà, là tôi không biết cách dạy dỗ, mới để cho thằng bé đó làm ra cái chuyện hoang đường như thế này. Yên tâm, tôi nhất định sẽ cho Yên Yên một công đạo, tôi sẽ bắt thằng bé quay lại kết hôn dù thế nào đi chăng nữa!"
Cố Gia Bảo tức đến nỗi sắc mặt xanh mét, không muốn nói một câu nào hết.
Bạch Thắng tự biết là mình đuối lý, ông ta cũng không có nói thêm cái gì, ông ta tiếp tục trấn an tân khách.
Nhưng một tiếng đồng hồ đã trôi qua, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, Lệ Nghiêm vẫn chưa quay lại.
Bà Bạch gọi điện về, nói là Bạch Thư Hân mất máu quá nhiều, hiện giờ người vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật chưa ra, sống chết chưa rõ.
Lệ Nghiêm vẫn canh giữ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, khuyên thế nào cũng không nghe.
Bạch Thắng vẫn hạ lệnh, bảo Lệ Nghiêm mau quay lại.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Cố Gia Bảo đã xông qua, trực tiếp giật lấy điện thoại rồi ném mạnh xuống đất.
Chiếc điện thoại lập tức vỡ tan tành.
"Không cưới nữa, hủy bỏ hôn lễ!" Ông ấy nổi trận lôi đình, bắt đầu tiên khách đi về.