Bọn họ từng hợp tác một khoảng thời gian ở biên cương, mặc dù không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, nhưng tình như thủ túc.
Thời khắc mấu chốt, vứt bỏ ân oán cá nhân không bàn đến nữa, bọn họ vẫn là những người bạn ăn ý nhất.
Tối qua, mọi người đều có tâm sự nặng nề, cả đêm chưa ngủ.
Cho nên sáng tinh mơ, nhà cũ đã tưng bừng rồi.
Bệnh viện truyền tin tới, Hứa An Kỳ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng... tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, tỉ lệ mang thai sau này gần như bằng không.
La Xuân Hương nghe thấy tin này, trong lòng run lên, nhưng lại không hề mềm lòng.
Ngay sáng sớm cô ta đã làm náo loạn, thậm chí suýt nữa còn đập đầu, ép ông cụ cho một cái công đạo.
Phải đưa Hứa Minh Tâm vào sở cảnh sát, tốt nhất là tù chung thân, vĩnh viễn không được thả ra.
Lúc Cố Gia Huy đi vào, vừa khéo nghe được tiếng gào thê lương của La Xuân Hương.
La Xuân Hương trông thấy Cố Gia Huy đã tới, cô ta tiếp tục khóc lóc kêu: "Bố, bố nhất định phải làm cho cho An Kỳ nhà chúng con, một người phụ nữ không thể có con, đây là chuyện đau khổ cỡ nào!"
"Cậu ba... chuyện này, con nghĩ thế nào?"
Cố Gia Bảo nhìn anh.
"Cậu ba, hôm nay nếu cậu mà thiên vị người phụ nữ này, tôi sẽ liều mạng với cậu. Cho dù tôi chết, tôi cũng phải đòi một công đạo cho con dâu tôi."
"Thế chị đi chết đi."
Cố Gia Huy âm u nói, giọng nói lành lạnh rét thấu xương, cứ như thể mò ra từ địa ngục vậy, không có một tia tình cảm nào.
Anh cũng không thèm nhìn La Xuân Hương cái nào, trực tiếp đi thẳng đến hậu hoa viên.
Anh đẩy cửa nhà kho ra, La Xuân Hương hoàn toàn không ngăn được.
Hứa Minh Tâm cuộn tròn người trên giường, run cầm cập, cô đã hôn mê không tỉnh rồi.
Trên mặt cô hiện lên sắc đỏ không bình thường, cô sốt rồi.
Ban đêm đầu xuân vẫn rất lạnh, cô ở trên chiếc giường này, thế mà ngay cả một cái chăn dày cũng không có, đúng là khinh người quá đáng.
Anh vội vàng ôm Hứa Minh Tâm vào lòng, đi nhanh ra ngoài.
Chắc là Hứa Minh Tâm cảm nhận được, cô khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt là dáng hình quen thuộc.
Hốc mắt cô hơi ươn ướt, cô cố gắng nâng tay lên muốn sờ vào anh, nhưng lại không có sức.
"Là... là tôi nằm mơ sao? Hay là hồi quang phản chiếu của người sắp chết..."
Cô đã đợi cả một đêm, Cố Gia Huy không tới.
Theo lý mà nói, đáng lẽ ra chiều qua anh phải về rồi.
Cô tưởng ông trời ghét bỏ mình, cắt đứt cả con đường sống cuối cùng của cô rồi.
Cô nghĩ lần này chắc chắn mình không qua được ải này, cô sắp chết rồi.
Nếu trước khi chết vẫn được nhìn thấy Cố Gia Huy, vậy thì cảm giác vẫn rất tuyệt.
Cố Gia Huy nghe được lời này, trái tim cũng sắp tan vỡ rồi.
"Là tôi, tôi tới muộn rồi."
Anh hận chính mình, vậy mà lại bị Ngôn Dương cản trở.
Anh thống hận chính mình tới muộn như này, để cô một mình trải qua một ngày một đêm khó khăn.
Thống hận mình, bây giờ không thể chịu đau thay cho cô.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô mới tin là anh đã về thật rồi. Cô cố nén đau, ráng cong môi một chút, rồi nói: "Tôi... tôi không sao, anh đừng lo, đừng nhíu mày, không đẹp tí nào. Tối qua tôi ngủ rất ngon đấy, chỉ là... đãi ngộ cho người làm vườn nhà anh không tốt, nhà kho này chưa lắp điều hòa, buổi tối còn cắt điện... lần sau, nhớ phải lắp vào...
..."
Nói xong, cô cũng không chống đỡ được nữa, hôn mê.
"Lệ Nghiêm, giao Minh Tâm cho cậu trước đấy."
"Được, cậu chờ tôi hai mươi phút, tôi bảo đảm cô ấy không sao, trả về cho cậu một người hoàn hảo không tổn hao gì, rồi tôi quay lại giúp cậu."
"Được."
Anh gật đầu, anh tin tưởng bạn mình tuyệt đối.
Hôm nay, anh sẽ bắt tất cả những kẻ làm Hứa Minh Tâm tổn thương, phải trả giá đắt!
Anh lạnh lùng nhìn mọi người ở cửa, sâu trong mắt phượng ẩn chứa tia thị huyết. Nắm tay nắm lại kêu canh cách, anh lạnh giọng nói: "Chị dâu, người tôi đã đưa đi rồi, sao chị còn không đập đầu chết đi? Chị đang chờ tôi giúp chị sao?"