Ôn Thành không giải thích được, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện của mình, anh ta không có nghĩ quá nhiều.
Anh ta đưa mắt nhìn theo chiếc xe đi xa, không biết tại sao, nơi trái tim lại có một chút không thoải mái.
Cảm xúc này tới mãnh liệu, cũng tới một cách đột ngột, khiến cho anh ta không tìm ra ngọn nguồn.
Chiếc xe biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, anh ta mới hồi thần.
Bạch Thư Hân đi đến muộn mới về, khu nhà cái gì cũng tốt, chỉ là hiệu quả cách âm khá kém, tiếng cách vách mở cửa đóng cửa nghe thấy rõ mồn một.
Ôn Thành xem đồng hồ, mười một giờ, muộn lắm rồi.
Anh ta ăn cơm xong từ tám giờ, liền ngồi ở đây đọc sách.
Đọc suốt đến mười một giờ, tâm tư không yên, đến cả hương bạc hà cũng không thể làm anh ta an thần được.
Mãi đến khi cách vách truyền tới tiếng đóng cửa, anh ta lập tức yên tâm.
Tốt xấu gì anh ta và Bạch Thư Hân cũng là hàng xóm, tất nhiên là quan tâm lộ trình của cô ấy rồi, dù sao cũng là một cô gái nhỏ, sống một mình ở đây, anh ta là một người đàn ông, tất nhiên là phải quan tâm nhiều hơn rồi.
Anh ta gấp trang sách lại, lúc này mới đi vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau, anh ta đi đến biệt thự thăm Cố Cổ.
Cố Cố sống ở đây rất hòa hợp, cô bé và Hứa Minh Tâm chính là tuyệt phối, hai người bá chiếm phòng bếp, làm cách loại đồ ăn mới.
Còn Cố Gia Huy mãi mãi là chuột bạch, nếm miếng đầu tiên.
Ăn ngon, hai người họ sẽ làm nhiều một chút.
Ăn không ngon, có đánh chết bọn họ cũng không động vào.
Hứa Minh Tâm còn làm ra cơm dinh dưỡng, cách loại đồ ăn trẻ em đáng yêu cho Cố Cố, nhìn món ăn ngon là sẽ ngon miệng, kích thích cảm giác thèm ăn.
Cô đăng giáo trình và ảnh chụp lên mạng, rất nhiều người thích và chia sẻ, xem ra là rất thành công.
"Ôn Thành tới à? Nếm thử bánh bông lan trái cây của tôi đi, ngon lắm đó. Bơi ít, hàm lượng đường ít, Cổ Cố đã ăn mấy cái rồi."
"Cảm ơn."
Ôn Thành nếm một miếng, đúng là rất ngon.
"Hình như Cố Cố mập lên rồi."
"Hình như cậu ngốc của cháu xấu đi rồi, sao cậu lại biến thành đầu heo rồi vậy?"
Cố Cố nói chuyện rất sắc bén.
Ôn Thành rất xấu hổ, anh ta lại bị cháu gái mình coi thường rồi. "Cháu không thể giữ mặt mũi cho cậu à? Cậu là cậu của cháu đấy!"
"Cố Cố ăn ngay nói thật mà! Nếu mami mà biết cậu đánh nhau với người ta, chắc chắn lại tức giận cho coi!".
"Nếu cháu còn nói xấu cậu nữa, cậu sẽ tét mông cháu đấy!"
Ôn Thành cố tình giơ bàn tay lên.
Không ngờ một giây sau Cổ Cố thay đổi sắc mặt luôn.
"Cậu, cậu nỡ đánh Cố Cố thật à? Cháu biết cậu thương cháu nhất mà, đánh lên người cháu, đau trên người cậu, đúng không nào?"
"Hửm?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô mở to mắt, sao câu này quen thế?
Cô cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, cô nhìn về phía Cố Gia Huy, anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt sâu xa.
Cô hơi ngượng ngùng, lảng đi nhìn sang chỗ khác.
"Ay ya, cháu biết là cháu làm cậu giận rồi mà, nếu trong lòng cậu thấy không thoải mái, thì cậu tét cháu một cái đi."
Cố Cố rất là tự giác đưa cái mông qua: "Cậu... cậu không nỡ đánh, đúng không? Cho dù Cố Cổ nói lỡ lời, cậu cũng sẽ không so đo với Cổ Cố, đúng không nào?"
Ôn Thành bất đắc dĩ đỡ trán: "Cố Cố, cậu còn chưa nói gì mà, đã bị cháu nói hết rồi, cậu còn nói gì được nữa đây?"
"Cậu có thể nói là không đánh Cố Cố!".
"Được, không đánh nữa."
"Cháu biết cậu tốt nhất mà."
Cố Cố từ trên sô pha nhảy vào trong lòng Ôn Thành, cô bé kích động mua một cái.
Ôn Thành lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, thương yêu ôm lấy Cố Cổ.
Dù sao cũng là cháu gái ruột của mình, nhìn mặt còn có thể nhìn ra bọn họ có dấu vết máu mủ tương đồng.
"Xem xong, không có ý định cảm khái hai câu à?"
Cố Gia Huy tiến lên, một tay ôm lấy Hứa Minh Tâm.
"Ách... tôi cảm thấy Cố Cố nói đúng mà, sao lại nỡ đánh cơ chứ? Cố Cố đáng yêu như thế cơ mà, đúng không?"
"Thế em thì sao?"
"Tôi cũng rất đáng yêu, anh cũng không nỡ đánh tôi, có đúng không?"
"Chỉ biết nói không đứng đắn với tôi."
Cố Gia Huy bực mình vỗ mông cô, rất co dãn, xúc cảm tốt lắm.
Nếu không phải có người đang ở đây, anh sợ là phải tét thêm hai cái nữa.
Buổi trưa ăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi, Ôn Thành không nhịn được hỏi Hứa Minh Tâm, chuyện liên quan đến Bạch Thư Hân.
Hứa Minh Tâm nghe nói có một chiếc xe việt dã tới đón Bạch Thư Hân đi ăn cơm, cô liền nghĩ đến người quân nhân Lý Toàn kia, nếu Thư Hân đồng ý đi ăn cơm, coi như hai người này đã thành đôi rồi sao?
"Bọn họ quen nhau qua xem mắt, chính là cái lần trước đó, cái lần gặp anh ở nhà hàng đấy."
"Thế chẳng phải là bọn họ mới quen nhau có mấy ngày ngắn ngủi thôi à?"
"Đúng thế, sao vậy?"