"Đừng, nghe anh kể chuyện trước khi ngủ, tôi sợ tối tôi đi ngủ sẽ gặp ác
mộng, cũng khó cho Cố Cố có thể nghe tiếp." Cô xoa đầu Cố Gia Huy với vẻ thương hại.
"Em đang cười nhạo trình độ kể chuyện của tôi à? Lá gan không nhỏ."
Cố Gia Huy hơi nhíu mày, liền muốn chế trụ môi cô, nhưng bất ngờ cô nhóc trong lòng lẩm bẩm một tiếng, trở mình.
Hứa Minh Tâm lập tức căng thẳng, cô đẩy Cổ Gia Huy ra: "Có trẻ con đang ở đây đấy, đừng lộn xộn, ngoan ngoãn đi ngủ!".
Cô tắt đèn, ôm Cố Cố ngủ.
Cố Cố cũng thuận thế chui vào lòng cô, vì thế...
Cổ Gia Huy trở thành người cô đơn rồi, rõ ràng ba người cùng ngủ trên một chiếc giường, tại sao anh lại không cảm giác được bất kỳ cảm giác tồn tại nào của mình.
Cố Gia Huy hơi buồn bực, cơ thể còn muốn dựa vào bên Hứa Minh Tâm, nhưng lại cô thẳng thừng ngăn lại.
"Cậu ba Cố, anh đừng dính qua đây, cẩn thận đè vào Cố Cổ."
"Hay là đặt Cố Cổ phía ngoài của em, em đến chỗ tôi ngủ?"
"Không cần, như thế này rất tốt, anh mau ngủ đi, giờ không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn phải đi học nữa cơ." Cô thầm oán nói.
Cố Gia Huy âm thầm thở dài, đêm nay anh không ngủ được.
Ngày hôm sau, bọn họ ngủ đủ rồi, nhưng Cố Gia Huy thì tinh thần không tỉnh tảo.
Cố Cố nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ nghi hoặc: "Bố Cố, bố sao vậy, bố bị gấu trúc đánh à?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô không nhịn được bật cười ra tiếng.
"E là một con gấu trúc có võ."
Cố Gia Huy nghe vậy, phượng mâu không kìm được híp lại, muốn hung hăng giáo huấn cô nhóc kiêu ngạo này một trận.
Hứa Minh Tâm cậy có Cố Cổ, Cố Gia Huy chắc chắn không dám ra tay, cho nên cô không hề sợ hãi.
Buổi sáng cô phải đi học, cho nên sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi, Cố Gia Huy thì đưa Cố Cố đến tập đoàn Cố Thị.
Sự việc, cần phải kết thúc rồi.
Giờ phút này, tập đoàn Cố Thị.
Cố Gia Bảo đã quyết định được ngày ra khỏi tập đoàn, chuyển hết số cổ phần còn lại cho Cố Trác Đông.
Từ nay về sau, Cố Thị có phát triển ra sao cũng không liên quan tới ông ấy, hoàn toàn lui về phía sau màn, thậm chí cũng không chịu cầm một tí cổ phần, ngay cả cổ đông cũng không muốn làm.
Ông ấy sợ sau này, mình sẽ rơi làm cục diện lưỡng nan, giúp bất kỳ bên nào cũng không thể đối diện với lương tâm của mình.
Cố Trác Đông là gieo gió gặt bão, cậu hai cậu ba lại thua thiệt quá nhiều.
Ông ấy chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không thiên vị ai hết.
Ông ấy chỉ mong đừng anh em tương tàn là được.
Cố Gia Bảo đi tới tập đoàn Cố Thị, hôm nay là ngày ông ấy chuyển giao cổ phần, mời luật sư tới làm chứng.
Trong căn phòng hội nghị rộng lớn, chỗ ngồi được lấp đầy, vẻ mặt của tất cả mọi người đều có chút ngưng trọng.
Điêu là chuyện lớn hàng đầu.
Cố Gia Bảo ngồi ở ghế thủ tọa, Cố Trác Đông ngồi bên tay trái, phó tổng giám đốc ngồi bên tay phải, hôm nay đã là hai chiếc ghế lớn ở tập đoàn Cố Thị.
Lâu rồi ông ấy không hỏi thăm chuyện tập đoàn, giờ già rồi, cũng nên thoái vị từ chức thôi.
Từ sau khi xảy ra những chuyện đó, ông ấy càng cảm thấy mình đã già thật rồi, cho dù là một con sư tử, cũng không còn nanh vuốt, ông ấy mất đi uy nghiêm rồi.
Ông ấy quét mắt nhìn một vòng, chưa nhìn thấy Cố Gia Huy, ông ấy hơi thất vọng.
"Cậu ba đâu?"
"Bố, dù sao em ba cũng đã từ bỏ một phần cổ phần của cậu ta rồi, vậy hơn bốn mươi phần trăm cổ phần trên tay bố hẳn nên chuyển hết cho con."
Cố Trác Đông có hơi mất kiên nhẫn.
Anh ta và Cố Gia Huy đã nằm vào thế thủy hỏa bất dung, ngày đại hỉ như thế này, anh ta không muốn nhìn thấy người anh ta ghét.
Cố Gia Bảo thầm thở dài, nếu Cố Trác Đông không có bệnh đa nghi nặng như vậy, thì cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.
Nhưng anh ta vẫn không muốn quay đầu, anh ta đã bị quyền lực che mờ hai mắt từ lâu rồi.