Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Yên nhìn thấy cảnh này thì nhíu chặt chân mày. 

Không tốt, bà bầu băng huyết rồi. 

Hơn nữa còn đi cùng với nước ối, rõ ràng là vỡ ối rồi, sắp sinh rồi! 

Hứa Minh Tâm cũng nhìn thấy cái này, trái tim lộp bộp một chút, căn bản là không dám do dự. 

Cô ta có hai mạng, mình một mạng, ai nặng ai nhẹ, nhìn cái là biết ngay. 

"Tôi đồng ý làm con tin, anh thả bà bầu này ra!" 

Hứa Minh Tâm nhanh chóng đi ra khỏi đám người. 

Đi đến trước mặt kẻ bắt cóc, kẻ bắt cóc kéo cô đến bên cạnh, rồi đẩy bà bầu ra. 

Cố Yên nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ bà bầu, tránh cho cô ta ngã xuống đất, 

cô ấy cầm lấy cặp sách của đứa bé dính đầy máu lót dưới người bà bầu, nâng cao bụng của cô ta lên, tách hai chân cô ta ra. 

"Con mẹ nó cố làm cái gì vậy?" 

Cố Yên thân là bác sĩ, căn bản không rảnh bận tâm đến lời nói của kẻ bắt cóc. 

Nếu còn không cứu chữa cho người phụ nữ có thai này, thì sẽ một xác hai mạng thật đấy. 

Cố Yên không để ý đến tên bắt cóc, tên bắt cóc tức giận, đang định nổ súng nhưng lại bị Hứa Minh Tâm bịt chặn họng súng. 

"Anh rời đi là để sống, anh trì hoãn thời gian ở chỗ này thì rất không đáng giá. Tôi đưa anh ra ngoài, tôi giúp anh có một chiếc xe, chạy được bao xa thì chạy bấy nhiêu. Một bà bầu thôi mà, không đến mức đấy đâu." 

Cô vội vàng nói. 

Trên tay kẻ bắt cóc này đã dính không biết bao nhiêu mạng người, chỉ sợ anh ta nổi lên lòng dạ ác độc, giết người như ngỏe. 

Quả nhiên, kẻ bắt cóc không quan tâm, vẫn định nổ súng. 

"Anh cần gì phải lãng phí đạn?" 

Lúc này, Cố Yên tranh thủ trả lời, đầu cũng không ngoảnh lại, nhìn cũng không nhìn lấy một cái. 

"Anh cũng nói rồi, anh chỉ có bảy viên đạn thêm một viên thì em thêm một bảo đảm, anh lãng phí đạn ở đây, còn không bằng đi ra ngoài giữ lại mạng sống." 

Câu này đã đâm trúng vào lòng kẻ bắt cóc, cô ấy nói đúng, đạn có hạn, nếu mà cứ lãng phí như này thì thật sự là quá không đáng rồi. 

Anh ta đã vơ vét một ít châu báu ở trong quầy, rồi nhét vào trong ngực, sau đó mang theo Hứa Minh Tâm đi ra ngoài. 

Hứa Minh Tâm giơ hai tay lên, nói: "Tôi là Hứa Minh Tâm, xin đừng nổ súng!" 

Cảnh sát cũng nhận ra cô, bọn họ không dám manh động. 

"Tôi cần xe!" 

Kẻ bắt cóc hung hăng nói. 

Cảnh sát chỉ có thể làm theo, 

Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã đưa Hứa Minh Tâm lên xe, rồi nhanh chóng rời đi. 

Cố Yên gọi điện thoại cho Cố Gia Huy, để anh mau chóng đi cứu Hứa Minh Tâm. 

Cổ Gia Huy đã đọc tin tức, anh lên đường cùng với phương Tuấn. 

Cảnh sát vẫn bám theo, nhưng lại không dám theo quá gần, khiến cho kẻ bắt cóc phát hiện. 

Bọn họ chỉ có thể định vị vị trí của chiếc xe thông qua camera trên đường cao tốc. 

Trái tim Hứa Minh Tâm đập bang bang, so với lần trước bị trói thì còn căng thẳng hơn gấp vạn lần, dù sao đối phương cũng có sủng! Cô ngồi ở ghế phó lái, run cầm cập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK