"Tôi thấy đứa con trai là cậu đây cũng khá được, bà ấy có cậu là được rồi. Cứ coi như hai mươi tám năm trước, đứa bé đó đã chết rồi, cần gì phải nhọc tâm lo lắng?"
"Anh... sao anh máu lạnh vô tình thế? Hay là anh ham phú quý của nhà họ Bạch, không chịu nhận mẹ ruột tầm thường của mình?"
Lệ Nghiêm nghe thấy lời này, mắt phượng hẹp dài hung hăng nheo lại.
"Cậu đang nhục mạ quân y sao?"
Lệ Nghiêm đứng lên, chiều cao tuyệt đối ép cho Tiền Phong không thở nổi.
"Đừng có dùng đạo đức lừa tôi, là năm đó mẹ cậu đã vứt bỏ tôi, vậy thì tình cảm mẹ con của tôi và bà ấy dừng ở đấy thôi. Bây giờ, bà ấy lại lấy thân phận của mẹ ruột, muốn nhận tôi, bắt tôi tha thứ cho lòng hại người của bà ấy năm đó. Xin lỗi, tôi không phải thánh nhân, tôi không làm được việc không so đo hiềm khích trước kia." "Cậu cũng đừng bấu víu quan hệ với tôi, gọi điện thoại, tôi nghe tôi bực đấy. Nếu cậu muốn nằm viện, lãng phí tiền thì tùy cậu. Khoa này không phải khoa tôi phụ trách, nếu chúng ta có gặp nhau trong bệnh viện thì cứ làm như không quen, đừng tùy tiện gọi người khác, để tránh tôi tức lên tôi sẽ làm ra chuyện mất lý trí."
"Nếu không có chuyện gì nữa thì cậu có thể đi được rồi, đừng quỳ bẩn sàn của tôi!"
Tiền Phong không ngờ Lệ Nghiêm lại nói năng tuyệt tình như vậy, không có một tí tình nghĩa nào cả.
Lúc đầu anh ta tưởng rằng, anh ta sẽ nể tình mẹ sắp chết, rồi thương xót bà ta, gặp mặt bà ta một lần.
Nhưng giờ xem ra, Lệ Nghiệm máu lạnh vô tình, căn bản không quan tâm sống chết của mẹ ruột.
Uổng công mẹ cứ suy nghĩ đau đáu về anh ta nhiều năm như vậy!" Tôi biết rồi, nếu bác sĩ Lệ đã tuyệt tình như vậy, thì tôi cũng không làm phiền anh nữa. Tôi mong bác sĩ Lệ đừng có mà hối hận, cho dù bà ấy đã làm sai điều gì, thì bà ấy cũng đã dùng hơn hai mươi năm để sám hổi rồi. Bà ấy không còn nhiều ngày nữa, bây giờ anh vẫn có thể gặp bà ấy. Một khi bà ấy đi rồi thì cho dù anh muốn gặp cũng không gặp được nữa đâu.
Sau khi nói xong, Tiền Phong xoay người đi ra ngoài.
Lệ Nghiêm im lặng nắm chặt nắm đấm, trái tim đau dữ dội.
Anh ta luôn quyết định sách lược tác chiến ở hậu phương, nhưng giờ phút này anh ta lại không biết rốt cuộc mình nên làm thế này.
Anh ta rất muốn nói cho Thư Hân biết, nhưng lại nhìn lại. Anh ta không muốn cho cô ấy biết chuyện làm mình phiền lòng.
Anh ta đã xin bệnh viện nghỉ phép, khoảng thời gian này tạm thời không tới đây nữa.
Viện trưởng tưởng anh ta xin nghỉ phép vì chuyện kết hôn, cho nên tạm thời không tới bệnh viện hỗ trợ.
Lệ Nghiêm xoay người đi ra ngoài, nghĩ nghĩ anh ta lại nói: "Tiền thuốc men của bệnh nhân ở phòng số hai cứ ghi vào tên tôi, đừng thu tiền của cậu ta, để tôi trả."
"Phòng số hai hả? Chẳng phải đó là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối sao?"
"Ừm." "Hai mẹ con cũng rất đáng thương, người chồng đã biết chuyện này, nhưng không dám trở về, vẫn đang liều mạng làm việc ở bên ngoài. Biết rõ là không sống được mấy ngày, nhưng vẫn không từ bỏ. Vì bệnh của người phụ này, có thể nói là đã tăng gia bại sản, nhưng ông ta cũng không oán không hổi. Bác sĩ Lệ thật tốt bụng, chỉ tiếc là, bà ấy không
có may mắn nữa rồi."
Lệ Nghiêm nghe được lời này, trái tim khẽ run lên, anh ta khàn giọng nói: "Bà ấy về sau... đã tìm được một người chồng tốt."
"Về sau ư? Bác sĩ Lệ thân với bà ấy lắm à?"
"Không, chỉ là gặp lần đầu, giúp được thì giúp thôi."
Lệ Nghiêm thản nhiên nói, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Anh ta vốn nên rời đi, nhưng lại không khống chế được mà đi tới cửa phòng bệnh số hai.
Mai Lan đã hồi tỉnh, Tiền Phong đang ở chỗ cửa sổ săn sóc gọt táo cho bà ta.
"Mẹ, đây là quả mà mẹ thích ăn nhất, mẹ nếm thử đi, ngọt lắm đó."