"Không có!"
Hứa Minh Tâm vội vàng xua tay: "Tôi không ngờ sẽ đau đến vậy, cho nên nhất thời sốt ruột tôi liền... tôi cũng không ngờ tôi lại đá chuẩn như vậy, xin lỗi."
"Nếu em mầ đá mạnh hơn tí nữa, tôi nghĩ tôi phải có bệnh không tiện nói ra thật đấy."
Anh thở hổn hển, anh cũng cố gắng đứng lên, ngồi lên giường.
Nhưng Hứa Minh Tâm vẫn quỳ dưới sàn, không dám đứng lên, hai tay thì nắm lỗ tai.
"Biết sai rồi hả?"
Cố Gia Huy dịu lại, anh nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, anh cũng không còn cáu nữa.
Làm sao đây? Cô vợ nhỏ mà mình nâng niu trong lòng bàn tay, phạm lỗi rồi cũng là mình chiều, đành phải tự nhịn thôi.
"Ừ ừ!"
Hứa Minh Tâm ôm đầu, như con gà mổ thóc vậy.
"Anh... anh đỡ hơn tí nào chưa? Vừa nãy anh dọa tôi sợ chết khiếp đó, có phải đau lắm đau lắm không?"
Cô yếu ớt hỏi.
"Em nói xem?"
"Anh có cần tôi xoa giúp anh không? Không không không... tôi nói sai rồi, anh có muốn tôi bóp chân, bóp vai chuộc tội không?"
Hứa Minh Tâm nhận ra mình đang nói lời lưu manh, cô vội vàng sửa lời, rồi niềm nở nói.
"Tôi không sao, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, tôi đi tắm trước đây, em ngoan ngoãn nằm trên giường chờ tôi. Sau này, em có còn muốn tôi muốn em nữa không?"
"Không muốn nữa không muốn nữa!"
Cô đâu có biết là đau như vậy, không phải trên mạng nói đó là cảm giác bay lên mây xanh sao? Hẳn là dục tiên dục tử, dễ chịu đến bay lên!
Nhưng vừa rồi... đau quá đau quá, giống như bị xé rách vậy, đau đến nỗi cô muốn khóc luôn.
"Bây giờ tôi không muốn em, nhưng đợi đến khi em hai mươi tuổi, em không cho cũng không được."
"A?"
"A cái gì mà a? Ngoan ngoãn nằm yên, quay mặt vào tường."
Hứa Minh Tâm tức giận nói.
Anh phải vào nhà vệ sinh bình ổn lại
Hứa Minh Tâm nằm trên giường, suy nghĩ bay đi thật xa.
Vừa nãy... nghĩ nghĩ thì vẫn rất xấu hổ, lúc đầu cô tràn đầy mong chờ, nhưng giờ mọi niềm mong chờ đều đã bị diệt sạch.
Thế mà cô lại không kìm được mà hy vọng Cố Gia Huy có bệnh không tiện nói ra thật, cứ thế lép trôi qua cả đời cũng rất tốt.
Hứa Minh Tâm không chờ được Cố Gia Huy đi ra, cô đã ngủ rồi.
Cố Gia Huy tắm xong đi ra, nhìn thấy cô gái nhỏ trên giường đã cuộn thành một cục, giống như một con mèo nhỏ ngây thơ.
Cánh mũi cô rung rung, phát ra hô hấp đều đều.
Trái tim nhoáng cái đã mềm nhũn, anh rón ra rón rén leo lên giường, ôm cô vào lòng.
Chắc là cô cảm nhận được, không có phản kháng, trái lại còn thuận thế rúc vào lòng anh, tiện thể sưởi ấm luôn. Cố Gia Huy ôm cô, hài lòng thỏa mãn, giống như đang ôm cả thế giới vậy.