"Chị dâu, chị không cần khuyên tôi nữa đâu, tôi biết tôi đang làm gì. Tôi có thể bảo đảm với chị, không có sách lược vẹn toàn thì tôi sẽ không dễ dàng ra tay. Cái tôi có là sự kiên nhẫn, từ từ chơi!"
Khóe miệng Cố Gia Huy nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, giống như là quỷ sát tu la đến từ địa ngục thâm uyên vậy.
Một thân lệ khí, làm cho người ta lạnh sống lưng.
Ôn Thanh Vân muốn há miệng nói gì đó, những lời đến bên môi rồi, lại không nói ra được một chữ nào.
Không ai có thể khuyên được Cổ Gia Huy.
Tình nghĩa anh em, anh muốn, cực thân cực yêu anh cũng muốn.
Anh có thể hy sinh bản thân, cũng sẽ không uổng công chăm sóc của bọn họ.
Nhưng mà..
Cái mà họ muốn, chỉ là anh bình an mà thôi.
Cô ta tin rằng, nếu Cổ Trường Quân còn sống, nhất định anh ấy sẽ bảo anh từ bỏ việc báo thù, rồi sau đó sống cuộc sống của mình.
Nếu như Hứa Minh Tâm biết, cô cũng sẽ khuyên anh, đừng bị thù hận dày Vò.
Anh chưa từng mất đi người yêu, là không thể lý giải, tay chân gãy đứt sao So được với một trái tim chết.
Cố Gia Huy mất đi anh trai, nhưng cô ta lại mãi mãi mất đi năng lực yêu một người.
"Cậu định bao giờ về?"
"Ngày mai, đi cùng Hứa Minh Tâm"
"Được, tôi đi chuẩn bị hành lý cho cậu."
Ôn Thanh Vân chuyển đề tài, cô ta không nói thêm gì nữa.
Cố Gia Huy nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Ôn Thanh Vân, trái tim khẽ đau.
Người mà anh có lỗi nhất chính là Ôn Thanh Vân và Cố Cố.
Bọn họ vốn nên có một gia đình mỹ mãn, nhưng lại bị anh ta hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Anh cả có thể đi, nhưng mà để kéo dài thời gian, nên anh ấy đã ở lại.
Cố Gia Huy đau đầu khủng khiếp, cả đêm đều lặp lại ác mộng ngày đó, nửa đêm anh chợt tỉnh giấc, sống lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Trong phòng tối như mực, trống rỗng làm cho người ta sợ hãi.
Hứa Minh Tâm ngủ rất say, đột nhiên cô cảm thấy trong ổ chăn có thứ gì đó lạnh ngắt chui vào, lạnh đến nỗi cô giật cả mình.
Cô chưa bật điều hòa, hay là quên chỉnh nhiệt độ giường rồi?
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Cố Gia Huy ở bên cạnh, cô không có bị dọa, trái lại tập mãi đã thành quen.
Lúc nào anh cũng xuất quỷ nhập thần như thế này, đến rồi cũng không đánh tiếng gọi cô.
Hứa Minh Tâm vội vàng ôm chặt lấy anh, nỉ non: "Sao anh lạnh vậy? Cũng không mặc thêm mấy cái áo nữa, tôi cho anh độ ấm này."
Nói xong, cơ thể yêu kiều dính chặt lên lồng ngực dày rộng của anh.
Cô bị lạnh đến nỗi run cầm cập, nhưng vẫn không nhẫn tâm thả ra, cô sợ anh đóng băng.
Trái tim lạnh lẽo kia của Cố Gia Huy dần tan chảy, anh dịu dàng ôm cô vào lòng.
Anh tỉnh lại liền không ngủ được nữa, nghĩ nghĩ liền vội tới đây.
Rất muốn, rất muốn gặp cô, anh biết, có cô ở đây, lòng mình rất nhanh là có thể ổn định lại.
Không còn băn khoăn, không còn bất an.
Cô là thuốc hay, có thể chữa trị tâm bệnh.
Anh tỉnh táo lại, nghĩ tới trước đây mình tranh chấp với Ôn Thanh Vân, giống như ma quỷ vậy.
"Minh Tâm, nếu như có một ngày, tôi trở nên rất đáng sợ rất xa lạ, em sẽ thế nào?"
"Tất nhiên là sẽ kéo anh lại rồi ôm anh, hôn anh! Chắc chắn anh sẽ không làm hại tôi, đúng không!"
Hứa Minh Tâm híp mắt, nói rất tự nhiên.
Yết hầu Cố Gia Huy hơi tắc nghẽn, cô vẫn là một đứa trẻ, cô cho rằng mọi người đều dễ dỗ như vậy à?
"Vậy nếu vẫn không được thì sao?"
"Vậy thì em sẽ tát anh, tát mạnh cho anh tỉnh."
"Vẫn không được thì sao?"
"Vẫn không được á? Cũng không thể khiến tôi không cần anh nữa chứ? Tôi không nỡ."
Hứa Minh Tâm nói xong, cô dán vào ngực anh.
Bây giờ người anh đã ấm rồi, ôm đi ngủ rất thoải mái.
"Hứa Minh Tâm, trước tiên em có thể đừng ngủ được không, nói chuyện với tôi đi."
Cố Gia Huy lắc lắc cánh tay của cô, lúc này Hứa Minh Tâm mới cố gắng giữ tinh thần.
Có phải anh đã gặp phải chuyện gì rồi không, tôi nay anh hơi là lạ.
Hứa Minh Tâm bật đèn lên, cô dụi dụi hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn anh.
"Anh sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không vui rồi đúng không? Không vui thì có thể nói cho tôi biết, dù sao thì.., tôi cũng không giúp được."