Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Cố Gia Huy nghe thấy nửa câu sau, mặt anh đen lại, đen như đít nồi. 

"Ngốc, em không thể nghĩ đến cục xương được à? Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?" 

Cố Gia Huy không khách khí cốc đầu cô, Hứa Minh Tâm đau nên ôm trán. 

"Chó không thay đổi được ăn cứt... đây là danh ngôn thiên cổ mà, không phải sao?" 

"Danh ngôn chó má." 

"Cố Gia Huy, anh đang nói tục kìa." 

Hứa Minh Tâm dè dặt nhắc nhở. 

Cố Gia Huy bất lực, anh bị cô nhóc này chọc tức đến mức hồ đồ rồi. 

"Thế em có biết, tại sao tôi giận không?" 

"Anh đang giận tôi không bảo vệ anh hả?" 

"Ừ, tôi là của em, ai chạm vào tối em cũng phải nhe răng." 

"Nhưng mà..." 

Nhưng mà cô không làm được cường thể như thế, hòa nhã một chút, anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt. 

"Khó lắm à?" 

Anh hỏi ngược lại. 

"Tuyên bố tôi là của em, khó lắm sao? Lẽ nào, trong lòng em không thấy khó chịu một tí nào à? Chỉ có một mình tôi phiền muộn, khó chịu, không có bất kỳ ý nghĩa gì sao?" 

Giọng anh rất khàn, cũng rất mê người. 

Cơn gió thổi vào khe hở rất nhỏ ở cửa sổ, tiếng gió thổi kia như khúc cello trầm lắng. 

Nghe... tại sao cảm thấy trong lòng không thoải mái, giống như là rất buồn cơ chứ? 

Anh đang thất vọng sao? 

Đôi mắt anh như đã mất đi ánh sáng, ảm đạm tĩnh lặng. 

Trái tim cô bỗng hoảng hốt, cô tiến lên ôm chặt lấy anh. 

"Không phải, tôi cũng rất tức giận, nhưng mà tôi... không biết phải biểu đạt như thế nào. Tôi lại không thể nói cho cô ta biết tôi là vị hôn thê của anh, tôi cũng không biết phải ngăn cản thế nào..." 

"Em không biết, tôi thấy anh bế cô ta lên, gắp thức ăn cho cô ta, còn đi xem thả đèn ở bờ sông với cô ta, tôi buồn chết đi được. Nhưng tôi thật sự không biết phải nói gì, tôi cảm thấy không được tự nhiên, rất khó nghĩ... giống như kiểu xấu hổ ý." 

"Đúng là tôi rất tin tưởng anh, anh sẽ không làm tôi lo lắng, cho nên... vô thức tôi đã giao cho anh giải quyết. Tôi nghĩ là có một số thứ, tôi không tranh không giành, nó vẫn sẽ ở đó, là của tôi thì sẽ là của tôi, không phải của tôi thì cầu cũng không được." 

"Tôi... lẽ nào tôi đã lý giải sai rồi sao?" 

Cô đáng thương nói, đạo lý này không phải là như thế sao? 

Cố Gia Huy nghe xong, trái tim mềm nhũn. 

Cô Vợ nhỏ của anh trải đời chưa sâu, không biết thế giới này hiểm ác. 

Có những thứ, cho dù là của em, nhưng cũng khó giữ khỏi mánh khóe của người khác. 

Mọi thứ trên đời này, là thay đổi trong nháy mắt. 

Anh có thể bảo đảm mình sẽ không thay lòng, nhưng anh vẫn hy vọng cô có hành động, để cho anh có thể cảm nhận được dáng vẻ cô nhóc xù lông giữ gìn mình. 

"Không sai, em nói đúng. Em tin tưởng tôi, tôi cũng nên tự giải quyết. Dung lượng não của em vốn ít, cần gì phải hao tổn tâm trí vì cái chuyện râu ria này, tôi tự xử lý cho. Em đừng sợ, tôi ở đây với em." 

Cố Gia Huy lựa chọn thỏa hiệp. 

Suy cho cùng thì cũng là người phụ nữ mình yêu, sao anh nỡ làm khó cô chứ? 

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô dễ dàng nghe ra sự chán chường trong giọng nói này. 

Bất kỳ người đàn ông nào cũng đều mong người phữ mình yêu giữ gìn mình. 

Có tình địch xuất hiện, sẽ biến thành động vậy nhạy cảm, đánh bay tình địch. 

Thật ra... 

Cô cũng đang ỷ vào Cố Gia Huy yêu mình sâu đậm, mà hoành hành ngang ngược. 

Cô tin anh... chứ không phải là không tự tin về chính mình. 

Cô cố gắng học tập, làm tốt việc mà mình thích, làm một cô con gái nuôi nhà họ Ngôn danh xứng với thực. 

Cô mong rằng, thời gian hai năm vừa tới, cô có thể đứng bên cạnh anh, chứ không phải là trốn sau lưng anh. 

Cô muốn... sát cánh cùng anh, đi ngắm phong cảnh, đi chia sẻ niềm vui và đồng cam cộng khổ. 

Nhưng bây giờ cô vẫn còn kém lắm, cũng chưa có tư cách đi tranh giành với người khác, cô chỉ có thể để Cố Gia Huy tự xử lý. 

Cô sợ lắm... 

Hứa Minh Tâm cúi đầu, trong lòng rất buồn. 

"Cố Gia Huy... anh có thất vọng về tôi không?" 

Cô dè dặt hỏi. 

"Không, là tôi đã suy nghĩ nhiều. Không sao, việc đã qua rồi, tôi cũng có chỗ không đúng, sau này tôi sẽ không cố tình làm em buồn." 

Anh chỉ chuyện mình để cho Ngô Ân dựa sát vào mình. 

Hứa Minh Tâm xoắn xoắn bàn tay. Anh không có nghĩ nhiều, mà là tôi vẫn chưa xuất chiến, đã nhận thua mà thôi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK