Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy đi cùng đi, xem xem phòng bếp có gì ăn." 

Cô ấy xuống tầng rồi mở tủ lạnh ra, cô ấy phát hiện bên trong lại không còn cơm thừa, muốn làm một đĩa cơm rang trứng cũng không được. 

Qủa nhiên là gia đình giàu có, không tìm được bất kỳ cơm thừa đồ ăn thừa nào. 

sủi cảo đông lạnh ăn nhanh cũng không có, thế thì ăn cái gì? 

"Thôi, không ăn nữa, uống ngụm nước rồi về phòng ngủ thôi." 

"Ăn... ăn mỳ không?" 

"Tôi không biết nấu..." 

"Tôi nấu... tôi nấu cho." 

"Phiền quá không?" 

"Không..." 

Anh ta còn chưa nói xong, Bạch Thư Hân đã nói: "Anh làm đi, đừng nói nữa." 

Ôn Thành cũng thở phào một hơi, nhìn cô ấy thì đúng là không nói năng trôi chảy được. 

Không nói, cũng rất thoải mái. 

Bạch Thư Hân nhìn anh ta lấy thịt bò tươi, ớt xanh, cà rốt ra từ trong tủ lạnh... 

Vừa luộc mỳ, vừa thái đồ ăn. 

Đợi mỳ được rồi, anh ta lại bắt đầu xào thịt bò tiêu đen. 

Chẳng mấy chốc, cô ấy đã ngửi thấy mùi thơm, miệng ăn hoạt động. 

Bụng của cô cũng đúng lúc phát ra tiếng ục ục. 

"Ăn được rồi chứ?" Cô vội vàng hỏi. 

"Sắp... sắp xong đây." 

Anh ta vớt mỳ ra, sau đó bỏ vào xào chung với nhau, cuối cùng là bày ra đĩa. 

Bạch Thư Hân ý chú thấy, anh ta bỏ phần lớn thịt bò vào đĩa của cô, trong đĩa mình thì hơn phân nửa là ớt xanh. 

Qủa nhiên thân sĩ mà! 

Sau này cưới VỢ, chắc chắn sẽ rất yêu thương vợ, người lấy anh ta cũng rất tốt số. 

"Nếm thử..." 

Cô cầm đĩa lên, cuộn một miếng đầy, sau đó thỏa mãn bỏ vào miệng. 

Tiêu đen không cay lắm, thịt bò rất thơm rất cay, mỳ cũng rất ngon. 

Trời... 

Ăn ngon quá! 

Bạch Thư Hân cũng không khách khí, cô ấy gật đầu lia lịa, sau đó giơ ngón cái lên với anh ta, rồi tiếp tục ăn. 

Ôn Thành mỉm cười và cũng thở phào một hơi, anh ta còn lo cô ấy không thích cơ. 

Anh ta nghĩ đến cái gì đó, anh ta hỏi: "Cái đó.. cô và đối tượng xem mắt thế nào rồi?" 

"Minh Tâm nói cho anh biết à?" 

"Tôi... tôi có hỏi một chút." 

"Thì như thế, phát triển thuận theo tự nhiên." 

"Cô... cô có thích anh ta không?" 

Thật ra, Ôn Thành muốn hỏi, tối hôm đó cô uống say bét nhè, khóc rất chật vật, người đàn ông mà cô nhắc mãi kia là ai? 

Lúc nhắc đến đối tượng xem mắt kia, trong mắt cô ấy không có bất kỳ tình yêu nào, anh ta không phải kẻ ngốc, anh ta nhìn ra Bạch Thư Hân cũng không thích người đó. 

Nhưng cứ phát triển thuận theo tự nhiên, ý tứ chẳng phải là cuối cùng muốn thành đôi à? 

Trong thế giới của Ôn Thành không có nhiều thứ phức tạp như thế. 

Thích chính là thích, không thích chính là không thích. 

Người mà anh ta muốn tìm sau này, phải là hai bên đều yêu nhau. 

Nếu đối phương không thích mình, anh ta cũng sẽ không cưỡng cầu. 

Nhưng Bạch Thư Hân như thế này... liệu có coi tình cảm như trò đùa quá rồi không? 

"Thích có quan trọng như thế không? Tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng, chỉ cần ở chung hòa hợp, có thể chung sống và hòa thuận là được rồi." 

Cô ấy thản nhiên nói. 

"Thế... nếu có một bên... một bên trong lòng thích người khác... cũng óc thể chung sống hòa thuận với người đàn ông khác sao?" 

Ôn Thành vội vàng nói. 

Anh ta vừa dứt lời, Bạch Thư Hân đã đặt mạnh chiếc đĩa lên đĩa, phát ra một tiếng kêu lanh lảnh. 

"Anh nói câu này là có ý gì? Anh đã biết cái gì? Ai nói cho anh biết là Minh Tâm sao?" 

Trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy phủ một tầng sương lạnh, cô ấy tức giận nhìn anh ta, câu hỏi có hơi hung hăng. 

"Không... không phải..." Ôn Thành hơi sốt ruột, anh ta vội vàng giải thích...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK