"Tôi..."
Cô á khẩu không trả lời được, cô không biết mình nên nói gì, cô cốc đầu mình, sớm biết thì không nên giận dỗi, nói rõ mọi việc với anh thì tốt biết mấy?
Cô hận không thể bay đến trước mặt Cố Gia Huy ngay bây giờ, nhưng khổ nỗi là Khương Tuấn lái xe rất giỏi, nhưng lại gặp phải tắc đường.
Trên cầu vượt tắc cứng, đi qua một cái cầu cũng mất hai mươi phút.
Khương Tuấn liên tục nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cố Gia Huy dặn, phải nhanh chóng đưa cô tới, nhưng không ngờ lại chậm trễ đến bây giờ.
Vốn dĩ đi con đường này chỉ mất một tiếng thôi, nhưng trên đường đi lại bị tắc đường, vào đúng giờ cao điểm đi làm, cho nên đã mất ba tiếng đồng hồ mới đến dưới chân Hương Sơn.
Càng lại gần Hương Sơn, thời tiết càng ác liệt.
Trên trời từng trận sấm, cùng với gió to.
Sắp mưa to rồi.
Nơi này dựa vào núi, nhiệt độ thay đổi liên tục.
Đợi đến khi bọn họ chạy đến quán dân tộc, bên ngoài đã mưa to rồi.
Cô đi vào quán dân tộc, nhìn thấy những thứ mà Cố Gia Huy bày trí cho mình, nóc nhà trong quán toàn là lời chúc, bên dưới là sợi tơ tung bay.
Cái khác cô không có nhìn kỹ, cũng không kịp nhìn.
Bọn họ hỏi ông chủ, ông chủ nói rằng buổi sáng Cố Gia Huy đã lên núi rồi, đến giờ vẫn chưa xuống.
Bây giờ trời đang mưa to, cho dù có là người bản địa cũng không dám lên núi, bởi vì đường núi gặp mưa sẽ rất lầy lội, té ngã chỉ là chuyện sớm hay muộn.
"Không được, tôi phải lên xem xem, chắc chắn anh ấy đang chờ tôi!"
Cô sốt ruột nói, rồi định xông ra ngoài, sau đó trùng hợp nghe thấy một câu của ông chủ.
Ông chủ đang nhìn về phía màn mưa bên ngoài, rồi cảm thán: "Lại mưa to rồi, không biết lần này có đi vào động nhân duyên không."
"Ông nói gì?"
Trái tim cô hung hăng run lên, cô vội vàng hỏi.
"Động nhân duyên ấy."
"Trận mưa này và động nhân duyên thì có liên quan gì?" "Động nhân duyên đó địa thế quá thấp, trước đây là từ một nhánh của sơn đạo, mỗi lần trời mưa nước đều sẽ theo kẽ đá chảy vào bên trong. Nếu mà xảy ra chuyện đất đá trôi, động nhân duyên đó sẽ hoàn toàn kết thúc. Chỗ đó hơi hẻo lánh, nếu mặt trời lên cao chiếu vào còn được, nhưng mưa xuống thì sẽ trở thành nơi
rất nguy hiểm. Chính quyền đã quyết định niêm phong lại rồi, nhưng đến bây giờ cũng chưa duyệt. Bình thường khách du lịch tới, gặp sương giá, mưa to, chúng tôi đều sẽ nhắc nhở bọn họ đừng đi động nhân duyên."
Ông chủ nói xong những lời này, chân Hứa Minh Tâm mềm nhũn, cô vịn tường mới khó khăn đứng vững.
Cô bất chấp tất cả, trực tiếp vịn tường, mặc áo mưa rồi xông ra ngoài.
"Cô Hứa, trời mưa to quá, để tôi đi cho!"
Khương Tuấn muốn ngăn nhưng không kịp, cơ thể nhỏ nhắn của cô đã xông vào màn mưa.
Hứa Minh Tâm mặc kệ tiếng gọi của Khương Tuấn ở đằng sau, đi lên theo đường núi.
Vừa mưa xong, cho nên mặt đất vẫn còn trơn, cô nhất định phải nhanh chóng đi đến động nhân duyên, ngộ nhỡ mưa càng ngày càng to, gặp phải lở đất thì sao?
Cô càng nghĩ càng sợ, nên đi nhanh hơn.
Khương Tuấn khá là lý trí, anh ấy biết rằng mình đi, có lẽ cũng không thể giải quyết vấn đề, anh ta phải tìm đội cứu viện tới.
Anh ấy gọi điện cho Cố Gia Huy, nhưng điện thoại lại tắt máy.
Ông chủ, anh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Hứa Minh Tâm đang đi thì trượt một cái, ngã mạnh trên đường núi, cả người đầy đất, chật vật không chịu nổi.
Cô đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh, đầu gối còn va vào cục đá, đau thấu xương.
Cô gian nan đứng lên, tiếp tục đi về phía trước, không dám dừng lại một tí nào.
Cố Gia Huy vẫn đang chờ cô.
Đồ ngốc, anh mau đi xuống đi.
Trời mưa to như này, thì anh phải đi xuống chứ!
Trong lòng cô không ngừng hò hét, cơ thể gầy nhỏ nghiêng ngả tiến về phía trước.
Động nhân duyên ở giữa sườn núi, cô đi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, may mà đoạn đường này cũng không gập ghềnh, càng lên cao càng khó.
Cô nhìn thấy đường rẽ đi thông qua động nhân duyên, cô vô cùng mừng rỡ, cũng chú ý được nước bùn đều đang đi xuống động, ào ào.
Cô vội vàng đi qua, đi được một đoạn cuối cùng đã nhìn thấy cái đình nghỉ chân, cái cây to kia, với cả cái động kia nữa.
Cố Gia Huy ngồi trên đệm cói quay lưng lại với cô.
Động này không hề sâu, cho nên một khi mưa xuống, nước mưa bắn vào, sẽ làm ướt quần áo.
Lần trước cũng gặp mưa, nhưng không mưa to như bây giờ, mưa một lúc là hết rồi.
Nếu lúc đó cô biết cái động này nguy hiểm như thế này, cô tuyệt đối sẽ không ước định với anh ở đây.
Đáng lẽ ra, sau việc đó cô phải đi hỏi người bản địa cho rõ ràng!
"Cố Gia Huy, tôi đến rồi!"
Cô thấy cơ thể cao lớn khẽ run lên, rồi quay đầu nhìn sang đây.
Sắc mặt anh hơi tái nhợt, anh đã lên núi lâu lắm rồi, chờ từ sáng sớm đến bây giờ, bụng đói kêu vang.
Trông anh hơi nhếch nhác, ánh mắt thâm thúy.
Hứa Minh Tâm vội vàng tiến lại gần, cô phát hiện sở dĩ anh quay lưng về phía cô, là bởi vì trong lòng anh đang... ôm một chiếc bánh ga tô.
Đây là bánh sinh nhật dành cho cô!
Cô ngẩn người nhìn mọi thứ trước mắt.
Còn có một vài đồ ăn vặt, đồ uống, đều là những món lần trước cô mua.
Môi anh khô khốc, rõ ràng là do lâu rồi anh chưa uống nước.
"Anh... anh đã chờ tôi bao lâu rồi vậy?"
Giọng cô hơi run, vừa cất lời đã mang theo âm khóc.
Tầm mắt mơ hồ, chỉ có mỗi hình dáng anh là rõ ràng như thế này.
"Tôi đến lúc chín giờ sáng, tôi tưởng em sẽ đến rất nhanh."
"Ngốc, chờ lâu như vậy không thấy tôi, anh không biết gọi điện thoại cho tôi à, hoặc là đi về?"
"Hứa Minh Tâm, em có biết cái gì là ước định không hả, đây là chuyện mà tôi đã đồng ý với em, sao tôi có thể thất hứa? Tôi đã nói rồi, tôi muốn đón sinh nhật cùng em."
"Đồ ngốc! Ai cần cái sinh nhật này, tôi chỉ cần anh mà thôi."
Cô vọt qua, ôm chặt lấy anh.
Bùn đất trên người cũng dính lên người anh, anh không có ghét bỏ mà xoa đầu cô.
Cô ôm anh một lúc rồi buông ra, sau đó vội vàng giục anh uống nước, cô nói: "Chúng ta mau xuống núi thôi, mưa càng ngày càng to, ngộ nhỡ gặp phải đất đá trôi thì sao?"
Cô nhìn màn mưa bên ngoài, mưa to không nhìn rõ cảnh vật làm cho cô nhíu mày.
Hình như... muốn xuống núi cũng không được nữa rồi, mưa quá to, đường xuống núi chắc chắn sẽ khó đi, nếu mà ngã xuống đâu đó thì phải làm sao?
Cô nhìn nhánh đường nhỏ đang liên tục có đất đá chảy xuống thì vô cùng kinh hãi.
Xem ra... không đi xuống được rồi.
"Cố Gia Huy, chúng ta không thể đi ra ngoài rồi, mưa to quá, đường xuống núi cũng không đi được nữa. Chúng ta, bị kẹt ở đây rồi."
"Em không nên tới đây."
"Nhưng chúng ta đã ước định rồi mà... đáng lẽ ra anh phải nói cho tôi biết sớm, tôi còn... còn tưởng anh đã quên rồi cơ."
"Sao tôi có thể quên được chứ, tôi đã đồng ý với em mà. Trong mắt em, tôi là người nói lời không giữ lời như thế sao?"
Giọng anh trầm thấp ôn hòa, ánh mắt anh nhìn cô cũng vô cùng lưu luyến.
"Xin lỗi, tôi sai rồi."
Cô cúi đầu, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.
Cũng không phải là cô sợ chết, cho nên buồn bã khóc, mà là nghĩ đến việc cô nghi ngờ Cố Gia Huy, còn Cố Gia Huy thì cũng không giải thích với mình, dẫn tới hiểu lầm của hai người càng ngày càng sâu.
Nếu mà cứ phải nói xem ai đúng ai sai, bọn họ đều có lỗi. "Bị kẹt ở đây với tôi, có nguy hiểm đến tính mạng, em có sợ không?"