Cô ấy dè dặt hỏi.
"Đừng làm rộn..."
Lệ Nghiêm đã say bí tỉ, căn bản không biết cô ấy đang nói gì.
Anh ta chỉ biết, cô ấy làm mình rất không thoải mái, cơ thể... sẽ có một loại cảm giác kỳ lạ.
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, cô ấy thở phào một hơi, ý thức của anh ấy không hề tỉnh táo.
Lệ Nghiêm có một tật xấu, uống nhiều rồi sẽ không biết gì nữa.
Thế có phải nghĩa là, cho dù tối nay có xảy ra cái gì, ngày hôm sau anh ta cũng sẽ không nhó?
Cô ấy bỗng mừng thầm, sau đó vươn tay ôm cổ anh ta, chủ động dâng lên môi đỏ mọng.
Cô ấy chỉ định đơn thuần hôn anh ta mà thôi, nhưng... lại càng không thể vãn hồi.
Người đàn ông dần trở nên cuồng dã.
Thế mà đang bắt đầu sờ soạng người cô ấy....
Cô ấy ý thức được gì đó, không khỏi nhíu chặt chân mày, theo bản năng muốn đẩy anh ta ra, nhưng ma xui quỷ khiến...
Cô ấy do dự.
Cô ấy lại luyến tiếc. Ngay tại lúc cô ấy do dự, Lệ Nghiêm đã triển khai thể công mãnh liệt.
Một đêm này đã định trước là hoang đường...
Ngày hôm sau, Cố Yên gọi điện thoại cho Lệ Nghiêm, nhưng điện thoại lại tắt máy.
Thân là một quân nhân, phải hai mươi tư giờ chờ lệnh, sao anh ta lại mắc phải cái sai lầm cơ bản như vậy cơ chứ?
Lẽ nào... đã xảy ra điều bất trắc gì rồi sao?
Cố Yên hơi lo lắng, cô ấy đặc biệt đi một chuyến đến nhà họ Bạch, kết quả Bạch Thắng nói cho cô ấy biết, tối qua Lệ Nghiêm đưa Bạch Thư Hân về nhà, thế nhưng cả đêm chưa về.
Nhìn dáng vẻ chẳng lo lắng gì của Bạch Thắng, tựa như hai anh em ở cùng một đêm là rất bình thường.
Nhưng Cố Yên vừa nghĩ đến dáng vẻ điên khùng của Bạch Thư Hân hôm qua, trong lòng liền bất ổn.
Cô ấy vội vàng chào Bạch Thắng, sau đó lái xe đến nơi ở của Bạch Thư Hân.
"Bạch Thư Hân, Lệ Nghiêm, mở cửa!"
Cô ấy đã ấn chuông cửa, nhưng bên trong không ai trả lời.
Lòng Cổ Yên lộp bộp một chút, tiếng đập cửa càng to hơn một chút.
Trong phòng, Bạch Thư Hân bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tối qua cô ấy cũng uống nhiều, cuối cùng lại ngủ lúc nào không biết.
Cô ấy mở mắt ra, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì trợn mắt há hốc mồm.
Cô ấy... cô ấy điên rồi sao? Tối qua, tối qua sao có thể...
Cô ấy không kịp suy nghĩ sâu xa, sợ tiếng gõ cửa kinh động đến Lệ Nghiêm.
Xem chừng, nhất thời một lúc Lệ Nghiêm chưa tỉnh lại được đâu.
Cô ấy nhanh chóng khoác áo khoác của Lệ Nghiêm, miễn cưỡng che đi cơ thể trần trụi của mình.
Cô ấy vội vàng đi mở cửa.
Cố Yên thấy cô ấy mặc quần áo của Lệ Nghiêm, để lộ hai đùi, giày cũng chưa đi, đầu óc ong ong.
Cô ấy vội vàng đi vào, đẩy Bạch Thư Hân sang một bên, nhìn thấy cảnh tượng không tả nổi trong phòng khách.
Lệ Nghiêm lại đang toàn thân trần trụi, quần áo của hai người tán loạn dưới sàn.
Cô ấy sững sờ, hồi lâu không thể bình tĩnh.
Bạch Thư Hân cũng nóng lòng như lửa đốt, tối qua cô ấy thật sự là bị ma ám rồi, mới đi làm ra cái chuyện hoang đường như thế này.
"Chị Yên Yên, tối..."
Cô ấy còn chưa nói xong, Cố Yên đã tỉnh táo lại, cô ấy chế trụ cổ tay Bạch Thư Hân, kéo cô ấy đến phòng ngủ rồi khóa cửa lại.
"Chị Yên Yên, chị làm gì vậy?"
"Cô hiểu Lệ Nghiêm đúng không, biết anh ấy uống say thì dễ không biết gì nữa. Cô ngoan ngoãn ở đây cho tôi, đừng đi ra ngoài."
Sau đó, Cố Yên xông ra ngoài, ôm hết toàn bộ quần áo của cô ấy vào rồi vứt trên sàn.
"Chị... chị muốn làm cái gì?"
Cố Yên cường thể kéo chiếc áo khoác trên người cô ấy xuống, cô ấy vội vàng nhặt quần áo lên, che đi cơ thể mình.
Nhưng... những chiếc quần áo đã rách nát không thể tả kia, sao mà che được.
Dấu hôn chi chít trên người cô ấy, có thể thấy tôi qua đã kịch liệt cỡ nào.
Cố Yên chỉ cảm thấy cay mắt, ghê tởm!
Cô ấy thật rất muốn tát Bạch Thư Hân một cái cho Bạch Thư Hân tỉnh táo một chút, nhưng cô ấy lại kìm chế được.