Cô gật đầu, âm thầm hạ quyết tâm.
Thẩm Tuệ đã thông báo tin này cho Cố Gia Huy, lúc đầu Cố Gia Huy không muốn, có ai thích Vợ mình xuất đầu lộ diện, bị người ta biết đâu.
Anh vốn lo cô gái nhỏ này càng lớn càng nảy nở xinh đẹp.
Bây giờ thì khen ngược, thế mà muốn xuất đạo?
Cố Gia Huy lập tức từ chối, không hề do dự. Thẩm Tuệ thản nhiên nói: "Cố Gia Huy, tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho Minh Tâm, danh tiếng trước đây đã gây dựng rồi, bây giờ phải rèn sắt khi còn nóng. Nếu quả các nước hoa mà phát hành, Ngôn Dương sẽ khuyến mại cho sản phẩm này, hấp dẫn thêm càng nhiều khách hàng. Đây chẳng khác gì buôn bán lỗ vốn, tạo danh tiếng cho vị hôn thê của cậu."
"Nếu mà là người khác, tôi sẽ không nỡ đầu, tôi cũng thích Minh Tâm, cho nên tôi mới đề cử con bé tới. Nếu cậu không muốn để cho cô nhóc này trưởng thành, trở nên ưu tú hơn, vậy thì bây giờ tôi sẽ đi tìm người khác, cậu tự xem rồi làm đi."
Thẩm Tuệ cũng không úp mở tí nào.
Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, trước khi bà ấy cúp điện thoại, anh nói: "Không còn cách nào khác nữa sao?"
"Còn cách nào khác nhanh hơn cách này sao? Tôi biết cậu SỢ Con bé thu hút quá nhiều ánh mắt, nhưng nếu có thể thu hút được, chứng tỏ con bé rất ưu tú, không phải sao?"
"Sự trưởng thành của đứa bé này, cậu và tôi đều thấy, xứng đáng làm nhân tài.
"Vậy thì xin bà Ngôn chiếu cố nhiều hơn, Cố Gia Huy nhất định sẽ hậu tạ."
"Hậu tạ thì không cần, tôi cũng cam tâm tình nguyện."
Thẩm Tuệ thản nhiên nói, sau đó thì cúp điện thoại.
Bà ấy nhìn về phía Hứa Minh Tâm, cô đang hết sức chăm chú xem người mẫu trên sân khấu đang tạo các dáng pose.
Trong mắt cô có ánh sáng, ánh sáng không khuất phục không nhận thua.
Một khi kiên trì với mục tiêu, thì tất nhiên là toàn tâm toàn ý đi làm thật tốt rồi, rất khó có chuyện đánh bại được cô.
Bà ấy chính là thích cái tinh thần này trên người cô bé này, bây giờ rất ít người như thế.
Hứa Minh Tâm xem đến tận chín giờ tối, cô cũng thăm dò rõ ràng đặc điểm của người tiếng chụp ảnh rồi.
Tay đau thì che tay, bụng đau thì che bụng, chân đau thì ôm chân...
Cô về đến nhà đã mệt chết đi được, Cố Gia Huy đang ngồi trên sô pha đợi mình.
Hứa Minh Tâm bổ nhào lên người anh, khuôn mặt nhỏ thân mật cọ cọ lên má anh, mát mát lành lạnh, nhưng thật thoải mái.
"Mệt quá mệt quá mệt quá, đừng nhúc nhích, để tôi nằm một lát."
Hứa Minh Tâm như con gấu túi ngây thơ đáng yêu vậy, cô treo trên người anh, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Gia Huy đau lòng, anh vỗ nhẹ lên lưng cô, bóp đầu cho cô.
"Thật ra em không cần vất vả như vậy, sau này công khai cưới tôi rồi, có tôi ở đây, cũng không ai dám nói em nửa chữ."
"Cái đó khác, bọn họ không hề phục tôi, bọn họ chỉ kiêng dè tôi mà thôi. Tôi vẫn rất nhỏ bé, tôi sợ bây giờ tôi không cố gắng, hai năm sau có cố gắng thì đã muộn mất rồi"
"Bây giờ tôi trèo lên chỗ cao, rút ngắn lại khoảng cách của chúng ta, đến lúc đó bọn họ biết tôi đã gả cho anh rồi, cũng sẽ không cảm thấy tôi là các ghé ăn thịt thiên nga, đúng không nào?"
"Như thế... liệu em có một quả không? Tôi nhìn thấy là tôi rất đau lòng."
Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, anh ôm chặt cơ thể nho nhỏ.
Khoảng thời gian này cô rất cố gắng, người cũng đã gầy đi một vòng rồi.
"Không mệt, tôi học được rất nhiều thứ, mở rộng tầm nhìn, tôi thấy như thế này rất tốt." "Anh không cần đau lòng cho tôi, anh xem anh cũng giỏi như vậy mà, đường đường là chủ tịch của tập đoàn J.C, lại là cậu ba nhà họ Cố, anh cũng chưa có dừng bước không tiến, vẫn còn đang cố gắng phấn đấu. Thân là người phụ nữ của anh, sao tôi lại không biết xấu hổ bảo dừng lại cơ chứ? Anh có thể làm được thì tôi cũng có thể làm được, tôi không kém anh đâu. Tôi không
thể cho anh sự giúp đỡ, tôi cũng quyết không thể kéo chân anh, khiến anh mất mặt khi đi cùng tôi."
Cố Gia Huy nghe được những lời này, trái tim đau lòng.
Bao nhiêu cô gái muốn bay lên đầu cành, gả vào hào môn, nghĩ rằng làm bà chủ nhà giàu thì có thể vô tư thư thái. Bọn họ chỉ biết tiền có thể bù vào chỗ trống rỗng trong lòng, nhưng lại không đổi được chân thật.