Hứa Minh Tâm cũng hết sức nghi hoặc, đợi khoảng một phút, Cố Gia Huy đang đứng trong tuyết nhìn mình, trên chiếc ô cũng đã có tuyết đọng rồi.
"Anh... anh không trả lời tôi à?"
Hứa Minh Tâm rất là tổn thương.
"Thôi bỏ đi, quãng đời còn lại tôi mù vậy."
Sau đó, cô thất vọng xoay người lại, quả nhiên phim Hàn toàn là gạt người, tỏ tình toàn là giả.
Cô còn chưa đi được mấy bước, không ngờ người cô đã bị ôm chặt từ phía
sau.
Là Cố Gia Huy.
Anh cần phải tiêu hóa, bất ngờ nghe được những lời rung động lòng người, anh như là nhìn thấy con mèo nhỏ gào khóc đòi ăn nhà mình đã thông suốt, còn biết thưởng cho chủ nhân một viên đường nữa.
"Anh..."
Cô cảm nhận được Cổ Gia Huy đang vùi đầu vào hõm vai cô, hơi thở thở ra có chút lạnh, khiến cô không nhịn được mà rụt cổ lại.
"Đừng động đậy, để tôi ôm một lúc, tôi sắp không đứng nổi nữa rồi."
Anh sợ mình bị hạnh phúc xông cho choáng váng đầu óc.
Anh đã ôm rất lâu rất lâu, mới lưu luyến buông cô ra.
Cô xoay người lại, mới chú ý thấy Cố Gia Huy đã ném ô đi, rồi chạy một mạch từ bên kia đường sang đây.
Trên người anh có còn bông tuyết tan không.
Cô vội vàng phải giúp anh, nhưng lại bị anh nắm chặt bàn tay.
"Hứa Minh Tâm, em nói cho tôi biết, không phải tôi đang nằm mơ đúng không? Vừa nãy đúng là em đã nói em thích tôi? Không đúng, là em yêu tôi, đúng không?"
"Chẳng phải vừa nãy anh còn không có phản ứng sao?"
"Cú sốc quá lớn, tôi cần chút thời gian tiêu hóa. May mà tôi chưa có bệnh tim, bằng không nhất định sẽ bị em giày vò chết."
"Có khoa trương như vậy sao?"
"Có, mỗi một câu nói của em đều đánh thẳng vào lòng tôi, làm cho đầu óc tôi lơ mơ. Tôi cũng không dám tin, tôi hoài nghi là tại mình nghe nhầm rồi. Em, cô nhóc vô tâm vô phế, ngốc nghếch với chuyện tình cảm như thế, sao đột nhiên lại nói với tôi những lời đó. Tôi mừng quá, tôi vui chết mất!"
Cố Gia Huy kích động ôm lấy cô, xoay vòng vòng trong tuyết.
Cô có thể cảm nhận được sự hưng phấn của anh, hóa ra người đàn ông hai mươi tám tuổi... cũng có lúc không chững chạc như này, giống như một đứa trẻ, đã nhận được viên kẹo ngọt nhất và món đồ chơi thích nhất.
Anh giống mình rất vui rất vui, này là đủ rồi.
Một lúc lâu sau, anh cẩn thận đặt cô xuống: "Quãng đời còn lại, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật nhiều."
Sau đó, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rung động tâm hồn.
Trái tim Hứa Minh Tâm nhoáng cái mềm nhũn, cô gật đầu thật mạnh.
"Thế... thế tôi đi về đây, tôi sợ mẹ nuôi phát hiện."
"Được, tôi tiễn em bằng anh mắt."
Hứa Minh Tâm vội vàng biến mất ở cửa khách sạn, suy cho cùng vẫn là cô gái nhỏ, cô có hơi xấu hổ.
Ánh mắt của Cố Gia Huy rất ấm áp, giống như sợi tơ mềm mại, hữu lực đi theo cô, thẳng đến khi cô biến mất không thấy nữa.
Anh sờ vào trái tim, đã rất nhiều năm trái tim anh không đập nhanh như này. Anh giống như người bệnh sống lại, giành được cơ hội sống một lần nữa.
Cố Gia Huy lưu luyến rời đi, mà ở trong một góc tối om, một người vô thanh vô tức đi ra.
Thân ảnh cao lớn, dưới ánh đèn đường, chiếc bóng rất dài có vẻ thực cô đơn.
Một giọt máu tươi chậm rãi rơi xuống, nhỏ lên nền tuyết trắng xóa, giống như là hồng mai rực rỡ.
Móng tay bấm sâu vào trong thịt, đau đến mức chết lặng.
Những đau đớn này, sao có thể so được với nỗi đau trong tim?
Anh ta nhìn thấy bọn họ quấn quýt, nghe thấy Hứa Minh Tâm nói ra những lời đó, anh ta hi vọng những lời đó là nói với mình biết bao?
Anh ta chỉ muốn tới trộm nhìn cô một cái, nhìn cô một cái thôi là được rồi, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh này. Trái tim của Ngôn Hải, vỡ nát.