Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô không kìm được trợn trắng mắt, ông chú này trông hung thần ác sát, lấy đâu ra tự tin thế?
"Chú... chú là cẩu độc thân à?"
"Phụt..."
Ảnh Tử đang nhàn nhãn tự tại uống trà, bất ngờ nghe thấy câu này, một ngụm hồng trà lập tức phụt ra.
Anh ta bất mãn trừng mắt lườm Hứa Minh Tâm, anh ta nói: "Rốt cuộc cô nhóc cô có biết nói chuyện không vậy, tôi đây gọi là vui vẻ tự tại, thanh nhàn, cô có hiểu không hả?"
"Nói như vậy thì, chú vẫn là cô đơn lẻ loi hả? Chú không thấy cô đơn à?"
"Cô đơn..."
Ảnh Tử nghe thấy vậy, anh ta nhẹ nhàng lắc đầu, phảng phát như đã rơi vào trong cơn hồi ức.
Ai mà chẳng từng có tuổi trẻ điên cuồng, nhưng đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.
Anh ta không nhịn được cốc đầu cô, anh ta nói: "Nhóc con, đừng thảo luận vấn đề tình cảm với chú, cô nhóc như cô thì hiểu cái gì? Cây cầu mà tôi từng đi, còn nhiều hơn cô đi bộ đấy!"
"Chú, chú đây là cậy mình nhiều tuổi. Tôi không phải là trẻ con, năm nay tôi mười chín tuổi rồi, đã trưởng thành rồi!"
"Mười chín ư? Chắc không phải là cô dậy thì không tốt đấy chứ? Tôi nhìn cô nhiều lắm chỉ chỉ là cô gái mười bốn mười lăm tuổi thôi, ở nhà cô không ăn à?"
"Ách..."
Ông chú này rất không đứng đắn, thế mà dám nhìn ngực mình, Hứa Minh Tâm vội vàng che ngực lại, cô tức giận nói: "Lưu manh, đáng đời chưa có người yêu!" "Nhóc con, cô nói sai rồi, trước đây tôi cũng phong lưu phóng khoáng, con gái thích tôi xếp đầy một con phố. Còn tôi thì nhìn tôi cũng không thèm nhìn lấy một cái, còn có một cô gái vì theo đuổi tôi, bám theo tôi cả ngày, muốn cùng ăn cùng ngủ với tôi, cuối cùng tôi không chịu nổi, đành phải để vậy. Cô nhóc đó cũng có khuôn mặt rất trẻ con,
chưa lớn, nhưng dáng người của người ta thì đẹp hơn cô nhiều!"
"Haiz, nếu lúc đó không phải là vì trốn kẻ thù đuổi giết, tôi nghĩ chúng tôi cũng đã có đứa con lớn bằng cô rồi đấy! Haiz, chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng..."
"Chú, chú đang chém gió hả? Trông tướng mạo chú như thế này, tôi thật sự không nghĩ ra được trước đây chú sẽ đẹp trai đến mức độ nào đấy. Cô gái theo đuổi chú, là người mù hả?"
Vẻ mặt Hứa Minh Tâm rất là chân thành, Ảnh Tử lập tức xấu hổ, anh ta cảm thấy đây là lời tra hỏi xuất phát từ đáy lòng.
Cô bé mặt búng ra sữa này đúng là không nể mặt mình gì cả! Đừng phá đám được không hả?
Nếu không phải là anh ta không thể lộ khuôn mặt thật ra ngoài, sợ rước họa cho mình, anh ta thật sự rất muốn cho cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú năm đó của mình, bây giờ anh ta cũng là một ông chú phong lưu hào phóng.
Anh ta lăn lộn ở chợ đen bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có một người từng nhìn thấy dung mạo anh ta.
Chỉ tiếc là... không tìm được cô gái đó nữa rồi.
Những câu anh ta nói với Hứa Minh Tâm đều là thật, nhưng đoán chừng là không ai tin.
Kiếp này, anh đã nói quá nhiều lời nói dối, đợi khi anh ta muốn nói thật, thì không còn ai tin nữa rồi.
Khi anh ta chạy trốn, đúng là anh ta đã từng nói với cô gái kia.
Đợi tôi...
Đợi tôi lần này chạy trốn trở về, vẫn còn sống, tôi sẽ rửa tay gác kiếm, cưới cô làm vợ.
Những lời này đều giấu trong lòng, không dám nói ra, sợ cho cô ấy quá nhiều kỳ vọng.
Cuối cùng cánh môi ngập ngừng, chỉ bật ra hai từ này.
Nhưng đợi anh ta chạy trốn trở về, thì đã là ba năm sau rồi.
Anh ta còn sống, anh ta đã tự tay đâm những kẻ thù kia, hơn nữa còn có tiền có quyền, có thể yên tâm cho cô ấy một mái nhà rồi.
Nhưng mà cảnh còn người mất, anh ta mới ý thức được, người bên cạnh không giống như người ở trên con đường hắc bạch, giảng nghĩa khí như thế, nói được ắt làm được.
Bây giờ còn rất ít người phụ nữ trung thủy, ngây ngốc chờ đến ba năm.
Cô ta đã đi, hoặc là đã lấy người khác lâu rồi, mình cũng nên từ bỏ hy vọng thôi.
Từ đó về sau, mình cũng tâm lặng như nước và cũng không còn rung động nữa.
Cho nên, nhìn thấy Ngôn Dương không so đo trả giá như thế, anh ta mới rung động như vậy, anh ta cảm thấy Ngôn Dương là một người đàn ông chân tình, nên mới chịu giúp ông ta mãi vậy.
Người không nhà không có nơi để về như anh ta, chết rồi... cũng không có ai nhớ thương đâu nhỉ?
Trên thế giới này, vẫn còn có người nhớ diện mạo của mình trông như thế nào sao?
Khi cô bé ngủ say, trong mơ... liệu có loáng thoáng có hình bóng của mình không?
Ảnh Tử... tên như nghĩa.
Hứa Minh Tâm không hiểu, ông chú vừa nãy vẫn còn kêu to khoe khoang, giờ phút này đột nhiên trở nên yên lặng.
Hứa Minh Tâm không hiểu, ông chú vừa nãy vẫn còn kêu to khoe khoang, giờ phút này đột nhiên trở nên yên lặng.
Anh ta nhìn về phương xa, ở phương xa ngoại trừ cây cỏ hoa lá trong vườn ươm ra, thì chẳng còn cái gì khác nữa.
Nhưng tinh thần anh ta tập trung, giống như là cách những hoa cỏ kia, nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp.
Cuối cùng, anh ta sâu kín thu lại tầm mắt, uống một hơi cạn sạch chén hồng trì, trông rất có khí thế của uống rượu.
"Cô bé, hãy quý trọng người trước mắt nhé, một khi bỏ lỡ thì rất có thể sẽ là vĩnh viễn bỏ lỡ đấy."
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời cảm khái nặng nề này, cô cảm giác hình như ông chú đã biến thành người khác, đột nhiên trở nên rầu rĩ.
"Chú, chú không sao chứ? Có phải chú nhớ đến chuyện không vui đúng không?"
"Cô bé, cô còn nói là cô không thầm mến tôi, tôi thấy cô rất quan tâm tôi, cô có muốn gả cho tôi làm con dâu nuôi từ bé không?"
Buồn thương không quá ba giây, Ảnh Tử lại quay lại dáng vẻ không đứng đắn.
Hứa Minh Tâm bực mình trợn trắng mắt, lãng phí tình cảm rồi.
Cô cũng uống trà chậm rì rì, Ảnh Tử liếc mắt nói: "Cảnh xuân đẹp thế này, cô ở đây với ông chú lôi thôi là tôi đây, không ổn nhỉ?"
"Có gì mà không ổn? Trong cuộc sống trước đây của tôi, chưa gặp được người giống như anh. Tôi muốn tiếp xúc thêm, tiếp xuc một chút thế giới muôn hình muôn vẻ và phong phú của tôi."
Ảnh Tử nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên.
Trong đầu, cô bé đó cũng từng nói với mình câu y hệt như này.
"Cô đừng đi theo tôi nữa, cô có phiền không hả, một người cô đơn lẻ loi như tôi không có thời gian để ý đến cô nhóc như cô đâu!"
"Trong cuộc đời của tôi, chưa gặp được người giống như anh, tôi cảm thấy rất thú vị. Tôi muốn tiếp xúc với đa dạng kiểu người, bổ sung vào thế giới của tôi, anh chính là người đầu tiên."
"Hơn nữa anh là người thay đổi nhiều, một giây trước anh có thể lôi thôi, một giây sau thì hào hoa văn nhã. Một giây trước phóng đãng không chịu nổi, một giây sau nghiêm cẩn nghiêm túc, anh chính là người mà tôi muốn tìm, tôi muốn đi theo anh, anh sẽ dạy cho tôi biết này nọ."
"Đại tiểu thư của tôi ơi, rốt cuộc cô muốn học cái gì mà cứ quấn lấy tôi mới được vậy?"
"Này, anh có biết yêu đương không vậy, người đàn ông mà tôi thích mặc kệ tôi rồi, anh ấy nói tôi cứng nhắc vô vị. Tôi phải làm như thế nào, mơi có thể trở nên thú vị giống như anh?"
"Cô muốn biết thật hả? Thế thì cô hãy đi theo tôi, tôi sẽ cho cô biết..."
Anh ta vẫn còn nhớ, dưới ánh tà chiều, mình đã rất nghiêm túc nói ra một câu.
Cô đi theo tôi...
Trước giờ anh ta toàn đi một mình, cố tình anh ta lại nói câu này với cô nhóc đó, có lẽ... tất cả đều là số mệnh.
"Này, cô bé, cô có quen một người phụ nữ tên là Nhã Nhài không? Phụ nữ trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, cô quen không?" Ảnh Tử vội vàng hỏi như bắt được cây cỏ cứu mạng cuối cùng.
Hứa Minh Tâm khẽ lắc đầu.
Nhã Nhài...
Trong số những người cô quen thì không ai có tên này cả!
Thoáng chốc, Ảnh Tử hơi thất vọng, ánh mắt dần ảm đạm.
"Chú, người này là người trong lòng chú à?"
"Không, cô ấy là một tên trộm, trộm đi thứ rất quý giá ở chỗ tôi, những năm nay tôi vẫn đi tìm cô ấy, muốn lấy lại." "Chưa tìm được à?"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK