Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lẽ nào... cũng là hiểu nhầm à? 

Hiểu nhầm mình không cứng, không có năng lực ở phương diện đó. 

Móa! 

Cố Gia Huy xù lông rồi! 

"Nói cho bố tôi biết, tôi rất khỏe, không có bệnh gì không tiện nói ra!" 

"Thật sao?" 

Chú An hoài nghi. 

"Nhảm nhí! Chẳng qua là tôi không muốn dọa Minh Tâm, cô ấy còn nhỏ, giờ chưa phải lúc." 

"Vậy thì tốt, đúng là làm tôi lo lắng chết đi được, vậy tôi cũng không cần bỏ thuốc tráng dương vào trong đồ ăn hàng ngày của ông chủ nữa." 

"Khụ khụ..." 

Cố Gia Huy nghe thấy câu này, suýt nữa thì bị nước miếng của mình làm sặc. "Ông nói cái gì?" 

(Ý là: Nam trầm mặc, nữ rơi lệ.) 

"Ách... Chú An nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn xuống đất, nhăn nhó nói: "Là dặn. dò của ông cụ, tôi cũng đành chịu." 

Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, thảo nào dạo này anh cứ cảm thấy tình dục thượng vượng, lúc anh tiếp xúc tay chân với Hứa Minh Tâm sẽ có phản ứng, hóa ra là hai ông này đang hại mình, 

"Mau dùng cái thuốc chết tiệt đó lại cho tôi!" 

"Vâng vâng vâng, ông chủ, tôi còn có việc, tôi đi xuống trước đây." 

Chú An nào dám tiếp tục nán lại đây nữa cơ chứ, ông ấy ảo não đi nhanh ra ngoài. 

Nội tâm Cố Gia Huy chợt dâng lên một trận hoang liêu. 

Anh hùng không có đất dụng võ! 

Nhà có vợ yêu, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, đàn ông biết trầm mặc, phụ nữ biết rơi lệ mà! 

Hứa Minh Tâm lăn qua lăn lại không ngủ được, cô cứ có cảm giác giường rộng trống trải, lăn qua lăn lại, nhưng lại chẳng có cảm giác an toàn gì cả. 

Cô thiếp đi đến nửa đêm về sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ, nhưng giấc ngủ lại rất nông. 

Bỗng nhiên, Hứa Minh Tâm cảm nhận được một hơi thở ấm áp quen thuộc tới gần, không đợi Cổ Gia Huy lên giường, cô đã mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông thân quen kia thì không nhịn được cong môi cười. 

"Anh đến rồi à!". 

Cô vươn cánh tay ra, quấn lên cổ người đàn ông, nói khẽ. 

Cố Gia Huy cười yết ớt, mũi cô nhóc này thính thật. 

"Ừm, đến xem em." 

"Ngủ ở đây luôn đi, tôi muốn ôm anh." 

"Được." 

Anh cũng nghĩ thế, trong lòng chợt trống trơn, trái tim cũng trống trơn giống vậy. 

Anh lên giường, cô gái nhỏ lập tức dán vào trong ngực anh, bàn tay nhỏ ôm eo anh, giống như là con mèo nhỏ mập mạp vậy. 

"Minh Tâm, có phải em nghĩ rằng mãi mãi tôi cũng sẽ không làm gì em đúng không?" 

Anh nhân lúc cô đang mơ mơ màng màng hỏi. 

"Anh... anh nói gì cơ?" 

"Chuyện nam nữ." 

"Chuyện nam nữ á? Anh... chẳng phải anh không được sao?" 

"Tôi không được mà em vẫn bằng lòng theo tôi hả?" 

"Thế thì sao, nếu tôi đã chọn anh, thì không nên buông tay anh. Vả lại... vả lại tôi cũng không nỡ, từ nhỏ tới lớn, anh là người đối xử tốt với tôi nhất, tôi cũng muốn đối xử với anh tốt hơn nữa." 

"Thế em... không nghĩ sau này phải có một đứa con à?" 

Cố Gia Huy nghe được những lời từ tận đáy lòng của cô, trong lòng ấm áp vui vẻ. 

Cái cằm nhẹ nhàng gác lên đầu cô, tham lam hít thở mùi hương nhàn nhạt trên người cô, rất làm người ta an tâm, khiến cho trái tim xao động bất an của anh lập tức bình tĩnh lại. 

"Tôi có nghĩ, chúng ta có thể đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa, ngốc... không nói nữa, tôi buồn ngủ quá..." 

Hứa Minh Tâm bất mãn lầm bầm. 

"Đồ ngốc, em không biết là tôi muốn ăn em nhường nào đâu!" 

"Ăn... đừng ăn tôi, tôi sợ đau, ăn không ngon đâu..." 

"Đồ ngốc." 

Cổ Gia Huy mỉm cười cưng chiều. 

Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm mở mắt ra thì liền nhìn thấy người đàn ông quen thuộc ở bên cạnh, cô liền cảm thấy mỹ mãn. 

Trời càng ngày càng lạnh, cô vốn là cung hàn, vừa đến mùa đông thì tay chân lạnh lẽo, bịt thế nào cũng không ấm. 

Nhưng giờ thì tốt rồi, có cái bếp lò lớn Cố Gia Huy này, ấm áp lắm, thời tiết có lạnh hơn đi chăng nữa, ôm anh đi ngủ chắc chắn rất hạnh phúc. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK