Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thư Hân nghe được câu này, cô ấy lập tức cảm thấy bất lực.

Để anh ta ngủ ở giường cáng, mình sẽ đắn đo.

Khi cô ấy đang trong tình thế khó xử, anh ta mở miệng bảo đảm: "Cô cũng có thể ngủ cùng tôi, tôi bảo đảm sẽ không động chân động tay với cô. Nếu tôi mà thật sự làm gì cô, tối qua tôi đã ăn sạch cô rồi. Vả lại bây giờ tôi còn là một người bệnh, không có sức vật lộn với cô đâu."

"Nhưng chẳng phải anh nói tôi cướp chăn sao?"

"Không thể vì cái này, cả đời cũng không ngủ cùng cô chứ? Tôi nghĩ cho dù bây giờ không phải là tôi, mà là tên phế vật kia, đoán chừng cho dù lạnh chết anh ta cũng cam tâm tình nguyện."

Anh ta bĩu môi, nhắc đến Ôn Thành thì vẫn có chút tâm không cam tình không nguyện.

Bạch Thư Hân nghe được lời này, cô ấy không khỏi cảm thấy có một loại cảm giác hoan hỉ không hiểu.

Anh ta lại rất hiểu Ôn Thành, cứ như giương một mặt vậy.

"Vậy thì... được rồi."

Cô ấy gắng gượng đồng ý, sau đó lên giường.

Anh ta nhích người sang bên kia, nhưng cô ấy đã để lại một khoảng rất lớn, dư chỗ để lăn qua lăn lại.

Bạch Thư Hân đặc biệt đắp chăn cho anh ta: "Tối nay nếu anh thấy lạnh, anh có thể gọi tôi dậy."

"Không nỡ."

"Anh đừng ba hoa nữa được không?" Cô ấy bất đắc dĩ.

"Điều tôi nói là sự thật, cô ngủ rất đáng yêu, tôi không kìm được nhìn thêm hai cái. Ngắm còn không kịp, sao tôi nỡ gọi cô dậy?"

Bạch Thư Hân nghe được những lời này, mặt đỏ tim đập.

Anh ta không phải là Ôn Thành đầu gỗ kia, nói chuyện cũng có vẻ hơi vụng về.

Cô ấy còn hoài nghi, A Thành không phải là đi ra lần thứ hai, mà là đi ra rất lâu, và cũng đã là tay lão luyện tình trường rồi.

Nói những lời sến sẩm này, há miệng là anh ta nói được.

Cô ấy không nhịn được cả người run lên.

"Sao vậy? Lạnh à?"

"Tôi đang nổi da gà, rớt một cọng rồi, anh đã nhìn thấy chưa?"

"Buồn nôn thế thật à? Chẳng phải con gái các cô đều thích như thế sao?"

"Tôi không thích."

Cô ấy nằm xuống, tắt đèn.

Qủa thật anh ta rất quy củ, nằm ở mép giường không nhúc nhích.

Nhưng mà... giữa hai người có khe hở rất lớn.

Bây giờ đã vào thu rồi, buổi tối còn rất lạnh.

Ở giữa có gió thổi lạnh thổi, làm cô ấy không ngủ được.

Cô ấy nói: "Anh có thể nằm sang đây một chút, gió lùa vào anh có biết không? Anh không lạnh à?"

"Lạnh."

"Chẳng phải là bạn trai bạn gái sao? Ngủ chung một giường rất bình thường mà? Bây giờ anh sao vậy?"

"Sợ cô giận."

"Không giận, tôi lạnh rồi."

Lúc này, A Thành mới chủ động áp sát lại, cô ấy không nhịn được chui vào lòng anh ta.

Cô ấy hoàn toàn không có chú ý nhiều như thế, lúc nhìn thấy anh ta, cô ấy sẽ không kìm được nhớ đến Ôn Thành.

Cô ấy thật sự rất mệt, cho nên một lát là ngủ rồi, nhưng A Thành thì lại mở mắt, thế nào cũng không ngủ được, giống như tối hôm qua.

Đoán chừng là cũng phải hưng phấn rất lâu, mới có thể ngủ được.

Anh ta ôm cơ thể cô ấy, để cô ấy áp sát vào trong lòng mình.

Cô ấy không nhịn được dãy một chút, nhưng không đẩy ra được nên cũng từ bỏ rồi.

Hô hấp đều đều của cô ấy phun ở cổ áo anh ta, ngưa ngứa, khiêu khích tình cảm sâu sắc.

Loại cảm giác này rất kiên định.

Anh ta đã tồn tại hai mươi lăm năm, duy chỉ có hai đêm nay mới cảm thấy chân thật.

"Bạch Thư Hân..."

Anh ta không nhịn được gọi tên cô ấy, gọi dịu dàng như thế.

"Ôn Thành..."

Cô ấy đáp lại nhưng là hai chữ này.

Cơ thể A Thành hoàn toàn cứng đờ, cơ thể ấm áp ban nãy dần trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Ôn Thành...

Tên phế vậy đó.

Cứ thế làm cho cô ấy nhớ mãi không quên, rốt cuộc anh ta có chỗ nào tốt, mình không bằng chỗ nào.

Dáng người giống nhau, dung mạo giống nhau, anh ta biết ăn nói hơn anh ta, năng lực làm việc cũng rất mạnh, cũng anh dũng có thể bảo vệ cô ấy.

Tại sao... cô ấy chỉ thích tên phế vật đó?

Thời gian bọn họ ở chung cũng không tính là quá dài, tại sao cô ấy lại nhớ mãi không quên?

"Tôi không phải anh ta, mãi mãi cũng không phải, cô là bạn gái của tôi!"

Anh ta hơi bất mãn nói, ngữ khí cũng trở nên ác liệt.

Cô gái nhỏ trong mộng bị quấy rầy, cô ấy khó chịu nhíu mày, rì rầm ra tiếng: "Đừng... hung dữ với tôi..."

Anh ta nghe thấy cậy, thì lập tức nhụt chí, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Ngoan, ngủ đi, tôi không hung với cô."

Anh ta xoa đầu cô rồi dịu dàng nói.

Đêm nay.... thể nào cũng khó đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, bảy giờ sáng Bạch Thư Hân ngồi dậy, anh ta vẫn còn hơi sốt.

"Tôi xin nghỉ giúp anh, anh ở nhà nghỉ ngơi, buổi trưa tôi về thăm anh. Không được chạy linh tinh, đây cũng là mệnh lệnh, nếu tôi về mà không thấy anh, tôi sẽ tức giận."

"Được, tôi sẽ nghe lời.'

Anh ta nhìn Bạch Thư Hân bận rộn, rửa mặt, thay quần áo, trang điểm, đi giày cao gót, cuối cùng xách túi đi ra cửa.

"Tôi đặt đồ ăn cho anh, bai bai."

Nói xong, cô ấy liền định đi ra khỏi cửa, nhưng lại bị người đàn ông kéo về.

"Tôi muốn hôn môi, tối hôm trước tôi đã nói với cô rồi."

"Nà ní?" Cô ấy sửng sốt.

Nhưng anh ta hoàn toàn không cho cô ấy bất kỳ cơ hội nào, anh ta trực tiếp cúi người xuống hôn.

Cũng không phải là hôn lưỡi, mà là chuồn chuồn nước chạm vào một chút, nhưng dừng lại rất lâu, không có tách ra.

Cánh môi của anh ta vẫn lành lạnh, giống như thạch hoa quả, cảm giác rất tốt.

Cô ấy ngẩn người nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại gấp nhiều lần ở trước mặt, gần đến nỗi mỗi một lỗ chân lông cũng có thể thấy rõ.

Lông mi anh ta rất dài, da cũng rất trắng nõn nà.

Nhưng mà so với trước kia thì đã đen đi khá nhiều, trông càng thêm chín chắn.

Cuối cùng cô ấy cũng phản ứng lại, ý thức quay lại đầu óc.

Cô ấy vội vàng đẩy người ra, khẩn trương nên nói lắp bắp.

"Anh..."

Anh ta lộ ra nụ cười xấu xa đã đạt được mục đích, sau đó anh ta còn liếm môi, rồi nói: "Lần sau, tôi muốn nhiều hơn."

"Anh anh anh anh..."

Cô ấy "anh" cả nửa ngày, cũng "anh" không ra một cái vì sao.

Mở to mắt, tràn đầy kinh ngạc.

Anh ta căn bản chính là đang đùa giỡn lưu manh!

"Nếu anh dám, tôi sẽ tát anh."

"Vậy thì tôi cũng ăn tát cũng đáng, tối nhé, buổi tối chờ cô về, tôi muốn hôn cô."

"Anh.... hết thuốc chữa! Anh đang ép tôi không về nhà hả?"

"Trong nhà có bệnh nhân, cô nỡ à?"

"..."

Bạch Thư Hân không nói lại được, bại trận, căn bản là không có cách phản bác.

Sao cô ấy có thể vứt anh ta ở đây một mình chứ?

"Coi như anh ác! Tôi nay tôi phải mua một keo cường lực, dán miệng anh lại!"

Cô ấy thở hổn hển đi ra ngoài, có thể nói mà chật vật bỏ chạy.

A Thành nhìn dáng vẻ cô ấy bỏ đi, khóe môi nhếch lên một nụ cười hài lòng.

Cho dù anh ta thua, anh ta cũng phải ích kỷ làm cho cô ấy nhớ về sự tồn tại của mình.

Anh ta muốn tên phế vật kia đội nón xanh!

Bạch Thư Hân đến công ty, hai má vẫn đỏ.

Cô ấy cảm giác có khi là mình sốt rồi, nếu không thì sao mặt lại nóng như này cơ chứ?

Hứa Minh Tâm nhìn thấy cái dáng vẻ này của cô ấy, cô lập tức quan tâm hỏi: "A Thành bắt nạt cậu à?"

Bắt nạt...

Cưỡng hôn có tính là bắt nạt không?

Cô ấy muốn nói lại thôi.

"Cậu sao vậy? Mau nói cho tớ biết đi, tới sắp sốt ruột chết rồi." Cô vội vàng nói.

Bạch Thư Hân khó mà mở lời, cô ấy đành phải xua tay lia lịa: "Chưa bắt nạt, anh ta ốm rồi, bây giờ yếu lắm. Tớ không sao, cậu yên tâm làm việc đi."

"Anh ta không đùa giỡn lưu manh chứ?"

"Không... khụ khụ, làm việc nào."

Cô ấy bị nước miếng của mình làm sặc, cô ấy chột dạ kinh khủng. Mặc dù Hứa Minh Tâm lo lắng, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa. Chắc chắn Bạch Thư Hân có chủ trương của bản thân, cô không tiện can thập quá mức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK