"Hừ, câu này chẳng sắc tình tí nào!"
Hứa Minh Tâm bĩu môi.
Đây hoàn toàn không phải kiểu ngủ với đàn ông trong tưởng tượng của cô.
Ngủ với Cố Gia Huy, đó là ngủ thật đấy!
Về đến nhà, Cố Yên đã đợi đón gió tẩy trần rồi.
Nhìn thấy Hứa Minh Tâm trở về, cô ấy đã cho một cái ôm thật lớn.
"Tiểu khả ái, cuối cùng cô đã về rồi, tôi nhớ cô đến sắp chết rồi đấy. Cô có biết là tôi ở nhà sắp chán chết rồi không!"
"Anh, em muốn mượn vị hôn thê của anh một lát, bọn em sẽ đi dạo phố với đi ăn, vui chơi một trận thật vui!"
"Đây là của anh, vị hôn phu của em đâu? Không phải em và cậu ấy chuẩn bị đính hôn rồi à?"
"Không đính nữa, đính hôn quá phiền phức, bọn em quyết định năm sau kết hôn luôn. Bố em đã bắt đầu gửi thiệp rồi, em muốn tiểu khả ái đi chọn quà với em, tuy hôn lễ của em chuẩn bị hơi gấp, nhưng cũng quyết không thể qua loa."
"Được rồi, nếu không phải nể tình em sắp kết hôn, anh sẽ không cho em mượn. Đi sớm về sớm, đừng có mà bá chiếm người phụ nữ của anh quá lâu!"
Cố Yên gật đầu lia lịa, cô ấy kéo Hứa Minh Tâm đi thẳng đến trung tâm thương mại.
"Cô sắp kết hôn với bác sĩ Lệ thật à!"
"Tất nhiên rồi, năm trước thời gian ngắn quá, đành phải bọn năm sau. Năm sau tổ chức đám cưới, đến đơn vị báo cáo, có khả năng là vẫn phải để thượng tướng chứng hôn cho chúng tôi một lần. Chúng tôi được coi là quân hôn, không được tùy tiện ly hôn, thật tốt!"
"Thế cố định tặng cái gì?"
"Nước hoa? Sô cô la? Hoặc là búp bê nhỏ? Tôi cũng không biết nữa, nên tôi cho cô chọn đấy."
"Đi xem đi, tôi cũng chưa có ý tưởng."
Hai người đi tới trung tâm thương mại, Cố Yên nhìn xung quanh.
"Gần đây, Thư Hân có liên lạc với cô không?"
"Không, cậu ấy còn không biết tin các cô kết hôn đấy chứ. Điện thoại thì không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời. Tài khoản mạng xã hội cũng lâu lắm rồi không cập nhật gì, phỏng chừng là đã chặn hết rồi, nên không nhìn thấy tin của tôi. Cậu ấy không tới tham dự hôn lễ của anh trai mình, chắc chắn là sẽ tiếc nuối."
"Không đâu, dù sao cô ấy cũng không hề thích Lệ Nghiêm... cô ấy ghét người anh trai này như vậy, có khi là không muốn tới đấy chứ."
Cố Yên nói chuyện hơi ấp úng, ánh mắt mắt úp mở. "Không có đâu, Thư Hân rất quan tâm bác sĩ Lệ. Tôi và cậu ấy đã quen nhau ba năm, cậu ấy trông thì có vẻ cẩu thả, không dấu được chuyện gì, nhưng trên thực tế cậu ấy là không giỏi biểu đạt suy nghĩ trong lòng, cho nên thường xuyên giữ trong lòng, người khác hỏi cũng vô dụng. Thư Hân rất quan tâm bác sĩ Lệ, nhưng đồng thời cậu ấy cũng sợ mình làm tổn thương đến bác sĩ Lệ, nên mới đẩy anh ấy ra xa, giả bộ rất ghét anh ấy."
"Thật ra, Thư Hân không quan tâm đến tin tức linh tinh, cậu ấy thường xuyên xem việc quân. Lúc đó, tôi còn không hiểu, bây giờ tôi mới hiểu, cậu ấy luôn nhớ bá sĩ Lệ đấy!"
Cố Yên nghe thấy lời này, sắc mặt hơi cứng ngắc.
Yêu một người, khó kìm lòng nổi, thật sự rất khó khống chế.
Nếu cô ấy trở thành Bạch Thư Hân, cô ấy cũng không thể làm được chuyện hiên ngang lẫm liệt chặt đứt tình duyên. Tình yêu, nhiều khi là ích kỷ.
Nhưng... cô ấy không phải Bạch Thư Hân, mà là Cố Yên.
Cô ấy cũng yêu Lệ Nghiêm sâu nặng, cho dù bọn họ không phải anh em ruột, cô ấy cũng sẽ không để cho Bạch Thư Hân cướp anh ta đi.
"Minh Tâm, nếu tôi thích anh tôi, anh tôi lại cực kỳ cưng chiều người em gái là tôi đây. Tôi muốn giành đàn ông với cô, cô sẽ làm như thế nào?"
"Tôi... chắc chắn là tôi không cướp lại được cô..."
Hứa Minh Tâm yếu ớt nói.
"Nếu như, cô là người có tính cách như Bạch Thư Hân, không sợ trời không sợ đất thì sao?"
đắc dĩ, Thư Hân sẽ không buông tay."
Cố Yên nghe thấy lời này, cô ấy không nhịn được thở phào một hơi.
May mắn, đúng là cô ấy ở tình thế bất đắc dĩ.
Bọn họ là anh em, đã định trước là không thể ở bên nhau!