Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh nghĩ anh ở lại đây, có tác dụng sao?" Bạch Thư Hân lạnh lùng nói. 

Càng vào thời điểm căng thẳng, cô ấy càng bình tĩnh, tỉnh táo hơn người. 

Ôn Thành không còn lời nào để nói, anh ta đành phải ủ rũ rời đi. 

Lúc quay người đi lên tầng, anh ta nói: "Cô cẩn thận chút, nếu gặp bất trắc... thì kêu to, tôi... tôi nhất định sẽ lao xuống cứu cô đầu tiên." 

"Không biết tự lượng sức mình." 

Bạch Thư Hân châm chọc nói, nhưng mà... trong lòng vẫn ấm áp. 

Đúng lúc này, có thứ gì đó đánh nát cửa sổ thủy tinh. 

Khi Bạch Thư Hân đi qua kiểm tra, trên cánh tay bị bắn một phát, đau dữ dội. 

súng đạn keo! 

Tuy cái đồ này không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại rất đau! 

Cánh tay của cô ấy đã trúng một nhát đạn, một lúc lâu vẫn chưa dịu lại, đau đến run lên. 

Cô ấy nhìn thấy bên ngoài có bóng người đang di chuyển. 

Rất nhiều người! 

Hơn nữa, tôi có chuẩn bị. 

Đúng lúc này, có người ném một thứ vào, giống như lựu đạn, nhưng lại không phải, đang bốc khói nghi ngút. 

"Móa! Thuốc mê, thật gian xảo!" 

Cô ấy vội vàng gõ cửa phòng chú An, chỉ có thể liều mạng chạy lên lầu. 

Trên lầu không khí thông thoáng, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. 

Nhưng đúng lúc này, bên phía phòng khách truyền đến tiếng khóc của Cố CỐ, với cả tiếng rên của Ôn Thành. 

Trái tim Bạch Thư Hân run lên, cô ấy Vợt qua không chút do dự. 

Trên ban công bỗng xuất hiện một kẻ áo đen, anh ta đã bắt cóc Cố Cố, Ôn Thành ngã nhào trên đất, ôm chặt lấy chân anh ta, trông có vẻ anh ta cũng đã trúng đạn keo. 

"Cố Cố!" 

Cô ấy vội vàng vớ lấy thứ gì đó, rồi hung hăng đập tới. 

Mục tiêu chuẩn xác kinh người, một cái cốc thủy tinh đập lên đầu người đối diện. 

Người đó đau nên tức giận hét lên, sau đó liền giơ súng bắn keo lên, bắn đoàng đoàng đoàng về phía này. 

Cho dù thân thủ Bạch Thư Hân có nhanh nhẹn như thế nào đi chăng nữa, nhưng ở trong căn phòng này, cũng khó mà thi triển. 

Cô ấy trốn ở chân giường, sau lưng dính hai nhát, đau ghê gớm. 

Cô ấy hít một ngụm khí lạnh, mắt thấy đối phương sắp đi, cô ấy không thể không xông ra lần nữa. 

"Phiền phức!" 

Người đó bực mình ném ra một câu, sau đó từ trong túi lấy ra một quả đạn khói, ném lại đây. 

"Đi mau..." 

Bạch Thư Hân không trông nom được Cố Cổ nữa, cô ấy đành phải dìu Ôn Thành dậy, nhưng... vẫn không kịp. 

Sau khi người mặc áo đen làm xong việc, anh ta cũng không có vội rời đi, mà là đóng gói đưa hết tất cả mọi người đi. 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đợi Bạch Thư Hân tỉnh lại lần nữa, cô ấy phát hiện mình đã bị nhốt ở trong phòng tối. 

Cô ấy và Ôn Thành bị nhốt cùng nhau, anh ta vẫn đang hôn mê chưa tỉnh. 

Đợi khi anh ta tỉnh lại thì đã là nửa tiếng sau. 

Qủa nhiên là một người đàn ông yếu ớt, thời gian hồn mê cũng lâu hơn người bình thường một chút. 

Thuốc mê này được tính mạnh, nhưng thời gian duy trì rất ngắn, duy trì được khoảng nửa tiếng đồng hồ, mà tên này lại ngủ hẳn một giờ đồng hồ. 

Trước đó cô còn mắng anh ta một trận, nhưng đảo mắt cái đã bị nhốt chung với anh ta, đúng là tạo hóa trên người. 

"Cố Cố đâu?" 

"Bị dẫn đi rồi." 

"Đây là đâu? Thả tôi ra ngoài!" 

"Đừng thử nữa, tôi đã thử rồi, không ai để ý đến chúng ta. Đây là một phòng tôn, chắc hẳn đây là một nhà kho. Rõ ràng, đối phương tới nhằm vào Cổ Cố, không có làm hại chúng ta." 

"Tôi không chắc liệu bọn họ có cho chúng ta đồ ăn và nước uống hay không, cho nên anh cũng đừng phí sức nữa, anh ngồi đây đi." 

"Cố Cổ... là tôi vô dụng, tôi có lỗi với chị, tôi chưa chăm sóc tốt cho con bé" 

"Tôi đoán, đối phương sẽ không làm tổn thương đến Cổ Cổ." Bạch Thư Hân phân tích. 

"Tại... tại sao?" 

"Thời khắc quan trọng như thế này, anh nói nhanh lên được không, anh quay mặt lại nói chuyện với tôi!" Bạch Thư Hân bình thản nói: "Kinh Đô, ai là người muốn hại Cố Cổ nhất, anh có biết là người nào không?" 

"Cổ Trác Đông, kẻ thù của bố Cổ Cốt" Ôn Thành quay mặt lại, anh ta sốt ruột nói. 

"Anh ta ư?" Bạch Thư Hân nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, quả nhiên là nhà giàu có, nội đấu thật là loạn. "Lý do là gì?" 

"Vì quyền thừa kế, bởi vì Cố Cố là con của Cố Trường Quân, theo lý mà nói thì con bé cũng có thể lấy được một phần ba cổ phần nhà họ Cố, làm sao Cổ Trác Đông cam tâm đây?" 

"Thì ra là vậy, thế thì tôi càng nhận định là Cổ Cố sẽ không có nguy hiểm" 

"Nói như thế nào?" 

"Nếu mà là Cổ Trác Đông làm, vậy thì anh ta sẽ tốn sức như thế, còn làm súng đạn keo và bom khói gì gì nữa. Kẻ bắt cóc thật sự là muốn mạng! Nếu mà là tôi, thì trực tiếp phóng hỏa, làm một khẩu súng thật, tiễn các anh về trời!" 

"Anh ta... anh ta còn có điều cố kỵ, cho nên chưa ra tay giết người thì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK