Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không sao ạ, nhiệm vụ của chủ quan trọng, dù sao... Lệ Nghiêm cũng không chạy mất được, đến sớm hay đến muộn đều như nhau." 

Cô ấy mỉm cười nhìn sang Lệ Nghiêm, Lệ Nghiêm cũng cười nhạt. 

Đúng lúc này, có người ấn chuông cửa. 

Bà Bạch nói: "Chắc là Thư Hân tới đây, con bé này lâu lắm chưa đến rồi." 

"Cháu đi mở cửa." 

Lệ Nghiêm lên tiếng. 

Vừa mở cửa ra, quả nhiên là Bạch Thư Hân. 

Cô ấy nhìn thấy trong nhà rất náo nhiệt, bởi vì có thêm một người ngoài, lòng cô ấy khẽ run lên. 

"Các anh đều đến rồi à? Em tới muộn. Cô, chú, đây là hoa quả." 

"Ngồi đi ngồi đi, cô đi pha trà cho cháu." 

Bà Bạch tiếp đón nhiệt tình, pha trà xong bà ấy liền đến phòng bếp bận việc rồi. 

Một nhóm người ngồi xuống, Bạch Thắng bắt đầu hỏi dò Cố Yên một số việc. 

"Nghe Lệ Nghiêm nói, các cháu là quân y ở cùng một đơn vị đồn trú, hai bên cùng hỗ trợ nhau và là cộng sự ăn ý nhất" 

"Vâng, Lệ Nghiệm giỏi hơn cháu, bình thường cháu chỉ hỗ trợ anh ấy, xử lý một số vết thương nhỏ thôi ạ." "Cháu đừng khiêm tốn, chủ biết thằng bé Lệ Nghiệm này mà, thằng bé không giỏi đối nhân xử thế lắm, cũng không biết chăm sóc bản thân. Có cháu ở đây, chú cũng yên tâm hơn. Năm nay các cháu chỉ định đính hôn thôi à? Nếu hai người tâm đầu ý hợp, chú cũng hy vọng các cháu có thể nhanh chóng kết hôn. Anh cả và chị dâu chú qua đời sớm, chưa thể nhìn 

hai đứa bé này trưởng thành, chú vẫn luôn thẹn trong lòng. Các cháu kết hôn sớm một chút, chú cũng có thể ăn nói với anh cả một chuyện." 

"Kết hôn..." 

Cố Yên còn chưa kịp nói gì đã bị người khác dành trước một bước. 

Cô ấy nhìn về phía Bạch Thư Hân đang có vẻ mặt tái nhợt thì không khỏi nghi hoặc. 

Tại sao cô ấy còn kích động hơn cả mình vậy? 

"Anh trai cháu đã hai mươi tám rồi, không nhỏ nữa, nên kết hôn rồi." 

"Kết hôn... ý cháu là, nhà họ Bạch và nhà họ Cố đều là gia tộc có máu mặt, quyết định kết hôn gấp gáp như vậy, liệu có... vội quá rồi không?" 

"Nhà họ Bạch ta không có nhiều tục lệ như thế, vẫn phải tuân theo ý của ông Cổ nữa. Cháu cứ coi như là chú nóng lòng sốt ruột, nói mê sảng, cháu có thể trở về thương lượng với bố cháu, rồi qua mấy hôm nữa chú sẽ đến nhà hỏi thăm, cũng coi như là gặp mặt thông gia." 

"Vâng, cháu sẽ chuyển lời với bố cháu, còn về kết hôn... cháu và Lệ Nghiêm bàn bạc thêm đã." Cô ấy mỉm cười nói, không biết vì sao mí mắt lại cứ nhảy liên hồi. Những gì nên nói Bạch Thắng đều đã nói hết rồi, ông ta nhìn sang Bạch Thư Hân, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: "Cháu đi học ở Kinh Đô cũng sắp được bốn năm rồi, cháu cũng chưa sang đây được mấy lần, nếu không phải hàng ngày vẫn có truyền tin về, biết là cháu vẫn ổn, chú còn hoài nghi không biết chú có đứa cháu gái là cháu này không nữa. Chuyện của anh cả cháu ấn định thế, sau này chú chỉ còn lo chuyện của cháu nữa thôi, chú đã sắp xếp xong người rồi, ngày mai chú đưa cháu đi gặp." 

“Chú... cháu không cần xem mắt..." 

Bạch Thư Hân đau đầu nói, lần nào Bạch Thắng cũng muốn giới thiệu đối tượng cho cô, cử như thể sợ cô không lấy được chồng vậy. 

"Cái này không thể theo cháu được!" Bạch Thắng uy nghiêm nói, quân nhân không thích nhất là người khác cãi lại mệnh lệnh của mình. 

Đúng lúc này, Lệ Nghiêm không kìm được nói: "Chú, Thư Hân còn nhỏ, huống hồ bài vở cũng chưa có hoàn thành. Cháu nghe nói Thư Hân muốn thi lên nghiên cứu sinh, hiện tại là quá sớm." 

"Cháu còn muốn thi lên nghiên cứu sinh ư? Cái chuyên ngành nát đó của cháu thì có tác dụng gì? Nếu không phải anh cả cháu chắn cho cháu, chú đã sắp xếp cho cháu đi vào trường quân đội nữ rồi." 

"Chú, đều là lỗi của cháu." 

Lệ Nghiêm khẩn khoản nói. 

Bạch Thư có chút bất đắc dĩ, Lệ Nghiêm cái gì cũng tốt, lần nào mình nói thằng bé cũng nghe hết. 

Nhưng vừa động đến Bạch Thư Hân, thằng bé liền đối nghịch với mình. 

Ông ta đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, thế mà chẳng thấm vào đầu. 

"Thôi bỏ đi, những chuyện này chú cũng chẳng muốn nói nữa." Bạch Thắng ngưng hẳn đề tài. 

Bạch Thắng gọi Lệ Nghiệm đến thư phòng, cho Bạch Thư Hân dẫn cô ấy đi xung quanh ngắm cảnh. 

Cô ấy đã đi vào phòng của Lệ Nghiêm, rất sạch sẽ ngăn nắp, một chút cũng không giống dáng vẻ mà đàn ông nên có. 

Cô ấy mở tủ quần áo ra, quần áo bên trong được gấp chỉnh tề, chăn mềm cũng gấp gọn bốn góc. 

Quy củ học trong quân đội, ở nhà cũng không có quên. 

Cô ấy có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mỗi sáng Lệ Nghiệm thức dậy, sau đó gấp gọn chăn mềm. 

"Thực ra... anh tôi rất không thú vị." 

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói nho nhỏ của Bạch Thư Hân. 

Cố Yên đưa mắt nhìn: "Tôi biết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK