"Bò bít tết... bò bít tết ăn ngon, nhưng không liên quan đến Viên Hạo lắm đâu."
"Chẳng nhẽ không phải là anh ta cắt, anh ta đút cho em ăn à? Anh ta còn nắm tay em, đúng không?"
"Cậu ba Cố, tôi sai rồi, bò bít tết đó ăn không ngon một tí nào, hu hu..."
Hứa Minh Tâm chỉ còn kém chưa quỳ xuống đất xin tha thôi.
"Không ngon ư? Không ngon còn ăn nửa tiếng đồng hồ?"
Anh tiếp tục lạnh lùng nói, không có ý tốt.
"Hu hu... tôi không nói nữa, tôi nói không lại anh, anh toàn nói xiên vẹo thôi."
"Tốt lắm, ăn một bữa cơm với người ta, về nhà đã cảm thấy tôi không đứng đắn hả?"
"..."
Đây... đây là cái thao tác gì vậy? Cô oan uổng mà!
Cậu ba Cố, anh không thấy mình diễn thêm nhiều quá rồi hả? Tôi thật sự không có ý đó mà.
Cô còn định giải thích gì đó, nhưng lại lo mình nói nhiều sai nhiều, lại bị Cố Gia Huy túm được đuôi, cuối cùng cô đành phải nín nhịn đến cực điểm, ngậm chặt miệng, nhìn anh với ánh mắt cực kỳ ai oán.
Đôi mắt cô ngập nước, giống như quả nho đen tím vậy.
Hàng mi dài chớp chớp, giống như cái quạt tròn tinh xảo.
Hàm răng cắn vào môi, cánh môi kia có vẻ hơi dầy mê người.
Cố Gia Huy nhìn sâu, chỉ cảm giác yết hầu bất giác trượt lên trượt xuống.
Anh cũng không kiềm chế được nữa, bàn tay to quấn vào eo Hứa Minh Tâm.
Cùng lúc đó, anh nói: "Khương Tuấn, bật nhạc, càng to càng tốt."
Khương Tuấn hiểu ngay, đằng sau sắp làm chuyện xấu hổ rồi, phỏng chừng là ôm ôm hôn hôn rồi đây, ông chủ nhà anh ấy coi Hứa Minh Tâm như tim gan bảo bối, sẽ không vượt lôi trì một bước, có thể nói là người đàn ông tốt đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Anh ấy không hiểu, tình sâu đậm, thế ông chủ nhà anh kìm chế dục vọng của mình thế nào vậy?
Còn đằng sau, Hứa Minh Tâm bất ngờ không kịp phòng bị ngã vào lòng Cố Gia Huy, khoang mũi tràn ngập hơi thở mát lạnh trên người anh, giống như hơi của tuyết sau khi hòa tan, vô cùng ninh thần.
Cô còn chưa phản ứng lại, môi đã bị chiếm lấy.
"Ư..."
Hai người ở gần thế này, Cố Gia Huy nghe thấy rõ.
Âm thanh này như có như không, càng thêm dầu vào lửa.
Anh nhìn thấy những bản tin kia, nhìn thấy bọn họ nắm tay trên bàn ăn, cười cười nói nói, đút đồ ăn cho nhau.
Cô ăn rất vui vẻ, anh ta có thể nhìn ra, đây mới là điều khiến anh ta nổi nóng.
Mỗi một người đàn ông và cô ở cùng nhau, anh đều sẽ có cảm giác bị xâm phạm lãnh thổ.
Anh rất không vui, có một loại.... bất an mà bản thân không thể kiềm chế.
Anh đã quen nắm trong tay mọi việc, nhưng duy chỉ không nắm được Hứa Minh Tâm, trái lại luôn bị cô dắt mũi đi.
Bầu không khí ái muội ở ghế sau không ngừng lên men, càng ngày càng nghiêm trọng.
Không được rồi không được rồi...
Cô sắp không thở được rồi.
Hứa Minh Tâm thật sự không chịu được nữa, cô dùng sức đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, toàn thân như đặt trong lồng hấp vậy, khó chịu chết đi được.
"Tôi... tôi không thở được, tôi sắp không được rồi!"
Cô xua tay lia lịa, tỏ ý ăn không tiêu.
Còn người đàn ông thì đưa tay lên lau khóe miệng, động tác này tà tính lại yêu nghiệt, nhìn mà cổ họng Hứa Minh Tâm thắt lại.
Trời... động tác này mê người quá!
Cô vội vàng di chuyển tầm mắt, phi lễ chớ nhìn.
Anh tháo cà vạt ra, có lẽ do anh thấy nóng.
Chiếc cà vật tùy ý ném sang một bên, sau đó anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi trắng bên trong.
Một cúc, hai cúc, ba cúc...
Không thể xuống tiếp nữa!
Hứa Minh Tâm hò hét trong lòng, hình như anh nghe được tiếng lòng mình, ngón tay thon dài như ngọc dừng lại.
Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng kia rất đẹp, nếu làm dấu tay chắc chắn là không nói chơi.
"Muốn... muốn bật điều hòa không?"
Hứa Minh Tâm dè dặt hỏi.
"Không cần."
Giọng nói trầm thấp của anh chui vào tai, mang theo dục vọng nặng nề, nghe mà tai cô run lên, cả người cũng run lên.
Anh mở cửa sổ, gió lạnh tạt vào, anh mới cảm thấy lửa nóng trong người đã dịu đi nhiều.
Cô chạm vào ngón tay anh, cô nói: "Anh vẫn còn giận à?"
"Tại sao không nói sự việc cho tôi biết trước? Thích tiền trảm hậu tống hả? Hay là, trong mắt em, tôi chính là một người ngang ngạnh, sẽ gây trở ngại cho em, đúng không?"
Anh không quay mặt lại, anh nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ.
Anh sợ mình không khống chế được cảm xúc, để cô nhìn thấy một mặt hung dữ của mình.
Anh cảm thấy, cãi nhau với người phụ nữ mình yêu rất là vô nghĩa, tuổi tác mình cũng không còn nhỏ nữa, sao vẫn xúc động nổi đóa như chàng trai mười tám tuổi vậy, thật là kỳ cục.
Nhưng... trong lòng anh không thoải mái, rất bực mình, hận không thể xử lý cô nhóc to gan này, để cô biết sự lợi hại của mình.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô lắc đầu lia lịa: "Không phải đâu, tôi chưa bao giờ nghĩ thế. Sự việc phát sinh rất đột ngột, hôm qua tham gia bữa tiệc, Viên Hạo mới tìm tôi nhờ giúp đỡ, muốn bảo tôi sau khi kết thúc bữa tiệc thì diễn với anh ta cho phóng viên xem. Lúc đó, quả thật là tôi không dám nói cho anh biết, tôi biết chắc chắn anh sẽ không vui, nhưng... tôi biết anh không phải là người
không nói lý lẽ."
"Tôi định về nhà rồi giải thích với anh, nhưng tối qua đã xảy ra tình huống bất ngờ, trưa nay anh ta tới tìm tôi, tôi mới đi ăn cơm cùng anh ta. Đúng là tôi tiền trảm hậu tống, không phải là tôi sợ anh cản trở tôi, mà là... sợ anh trút giận sang Viên Hạo."
"Anh đừng giận nữa mà, tôi đã dịu dàng dỗ dành anh rồi, anh cũng nể mặt tí đi, cho tôi cái bậc thang đi xuống!"
Hứa Minh Tâm kéo ống tay áo anh, nói với vẻ đáng thương.
Cô biết, chắc chắn Cố Gia Huy sẽ giận.
"Dỗ tôi như này là xong rồi hả?" Cố Gia Huy nhíu mày, buồn bực nói.
"Thế anh còn muốn như thế nào? Chẳng phải vừa nãy đã hôn rồi sao?"
"Khương Tuấn, đi đến Gordon Ramsay."
"Vâng, ông chủ."
Chiếc xe lập tức quay đầu, cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng tây nổi tiếng.
Tên của nhà hàng tây này tên là Gordon Ramsay, là cửa hàng Glasgow của Gordon Ramsay mở ở Kinh Đô, ông ta được xưng là đầu bếp nổi tiếng nhất nước Anh và thậm chí là nổi tiếng nhất thế giới, yêu cầu đối với đồ ăn có thể nói là hoàn mỹ, mỗi một món ăn đều cố gắng đạt tới độ hoàn mỹ không tỳ vết.
Tuy Gordon không ở Kinh Đô, nhưng chỗ này cũng tụ tập vài vị đầu bếp Michelin ba sao, mà những đầu bếp này thì toàn đến vì hâm mộ, chỉ vì có thể làm việc ở nhà hàng cơm tây và quán bar do Gordon mở, để bái sư học nghệ.
Nghĩ nghĩ, cũng đã có cảm giác rất siêu rất ngầu!
Nhưng mà... vừa rồi Cố Gia Huy vẫn đang tức giận mà, anh lại tốt bụng mời mình ăn cơm như này, chắc đây không phải là một bữa hồng môn yến đấy chứ?
Cô dè dặt nhìn sang Cố Gia Huy, từ trên gương mặt thì cô không nhận ra bất kỳ manh mối nào.
Sau khi bọn họ đã gọi hai phần bít tết nổi tiếng ở nhà hàng này, tâm trạng của Hứa Minh Tâm liền trở nên phức tạp.
Một mặt cô rất mong chờ vào đồ ăn tây do đầu bếp giỏi làm, một mặt cô rất lo Cố Gia Huy sẽ nổi nóng bất cứ lúc nào.
Đợi đồ ăn bê lên, cô vội vàng cầm lấy dao nĩa, không nhịn được nóng lòng muốn thử.
Không ngờ Cố Gia Huy lại bảo cô đừng cử động.
Cô có hơi buồn bực, nhìn thấy Cố Gia Huy bắt đầu cắt bít tết, trong lòng lộp bộp một chút. Anh sẽ không độc ác đến nỗi bắt mình nhìn anh ăn đấy chứ?