"Bài gái, cháu tên là Hứa Minh Tâm, cháu tới đây lần đầu, nếu cháu có làm không đúng chỗ nào thì mong bác thông cảm."
Hứa Minh Tâm cúi đầu thành kính nói.
"Em nên đổi sang gọi mẹ, không phải sao?"
"Chúng ta vẫn chưa kết hôn mà, đúng không?"
"Em gọi một tiếng đi, tôi nghĩ... bà ấy ở dưới suối vàng biết được, sẽ vui."
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào bia mộ, giọng nói có hơi trầm thấp.
Ký ức của anh về người mẹ này rất mơ hồ, năm tuổi anh rời khỏi nhà họ Cố, sức khỏe của mẹ đã hơi không khả rồi.
Anh nhớ vào khoảnh khắc mình lên xe, mẹ đứng ở cửa, không hề lại gần, một câu cũng không nói, chỉ khóc.
Năm thứ hai, trong nhà truyền tới tin mẹ ốm nặng, anh và anh hai vội vàng trở về, nhưng vẫn không kịp nhìn mặt mẹ lần cuối.
Đây là niềm tiếc nuối của anh và anh hai.
Anh từng nghe bố nói rằng, thật ra mẹ không muốn lấy ông ấy, nhưng mà mẹ lại mang thai anh hai, nên mẹ đành phải ấm ức mình gả vào nhà giàu.
Vì bố, vì anh hai, bà ấy đã đi nịnh nọt Cố Trác Đông, nhưng lại bị sỉ nhục liên
tục.
Mặc dù bố có thể che chở cho mẹ, nhưng cũng không thay đổi được việc Cố Trác Đông không nhận người mẹ kế này.
Lại cộng thêm mẹ thân phận thấp kém, ở trong giới quý tộc liên tục bị xem thường, còn có những lời đàm tiếu linh tinh lan truyền rất quá đáng.
Cố Trác Đông lớn rồi, anh ta có một số quyền lời nói ở tập đoàn Cố Thị, những người công kích mẹ càng thêm trắng trợn.
Anh có thể nhìn ra là mẹ không vui, muốn đi làm lại nghề cũ, nhưng lại không dám ra cửa, bà ấy đành phải ở trong nhà.
Anh và anh hai đi rồi, mặc dù mẹ buồn, nhưng vui nhiều hơn.
Bà ấy cũng không muốn cái lồng nhà họ Cố này buộc bọn họ cả đời, để cho hai anh em bọn họ bị vây ở đây giống bà ấy, sợ hãi thế giới bên ngoài.
Anh chưa từng oán giận Cổ Gia Bảo, anh biết bố đã cố gắng hết sức rồi, ông ấy cũng rất yêu mẹ, muốn bảo vệ bà ấy.
Là tự mẹ... không vượt qua được cửa ải trong lòng.
Cho nên, anh tìm đủ mọi cách nâng cao địa vị của Hứa Minh Tâm, chính là không muốn để cô không phải chịu đựng những lời đàm tiếu linh tinh đó nữa.
Nhưng mà, khi cô thật sự trở nên rất ưu tú, anh lại bắt đầu lo được lo mất.
"Mẹ, con đưa Hứa Minh Tâm tới thăm mẹ rồi đây, cô ấy là người phụ nữ mà con trai yêu nhất, con trai sẽ bảo vệ cô ấy cả đời."
"Me..."
Hứa Minh Tâm khẽ niệm một tiếng, cô hơi ngượng ngùng.
Me...
Đối với cô mà nói thì chữ này vẫn rất xa lạ, cô từng gọi Trần Hiểu Vân, nhưng cô biết, Trần Hiểu Vân không thích mình gọi bà ta như vậy, bà ta chỉ ước gì thân phận con riêng của mình bị bại lộ.
Cô cũng không thật lòng nhận bà ta làm mẹ, cô cũng chưa từng gặp mẹ ruột của mình bao giờ.
Cho nên, đối với cô mà nói, chữ này rất kỳ cục.
Nay gọi như thế này cùng Cố Gia Huy, cô hơi xấu hổ.
Vào giây phút cô gọi ra khỏi miệng, anh nắm chặt lấy tay cô, rồi nhìn cô thật sâu.
"Cảm ơn, tôi nghĩ chắc chắn bà ấy rất vui."
"Anh khách khí với tôi cái gì, dù sao... sớm hay muộn cũng phải gọi." Cô đỏ
mặt nói.
Hứa Minh Tâm nhìn bia mộ, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Cô nhất định sẽ chăm sóc Cô Gia Huy thật tốt, trước giờ anh vất vả như vậy, thật vất vả hai người ở bên nhau có một cái nhà.
Cô sẽ làm thật tốt.
Cô rất muốn đến hai mươi tuổi nhanh một chút, thế thì có thể quang minh chính đại làm vợ của Cố Gia Huy rồi.
Cô không nhịn được nghĩ tới chiếc áo cưới trắng tinh kia, cô rất mong chờ mình mặc lên rồi gả cho Cố Gia Huy sẽ là như thế nào.
(D)
Cô không cần hôn lễ tráng lệ mấy, phô trương lớn đến mấy, cô không cần phải tổ chức trên biển giống như Hứa An Kỳ.
Có một giáo đường nhỏ là được rồi, người quan trọng nhất đều có mặt, là cô đã rất mãn nguyện rồi.
Trước đây, cô không dám nghĩ tới chuyện kết hôn, bây giờ cô nóng lòng muốn trở thành cô dâu của Cố Gia Huy.
"Cố Gia Huy, đến khi tôi hai mươi tuổi anh phải nhớ cầu hôn tôi đấy! Kiểu đặc biệt lãng mạn ý, tôi không muốn để lại tiếc nuối."
(DL
"Được, tôi sẽ cho em một màn cầu hôn hài lòng, để em cam tâm tình nguyện lấy tôi."
"Nói chuyện trước mặt trưởng bối, không được không giữ lời nha! Mẹ, mẹ nhớ giúp con, nếu anh ấy không làm được, mẹ nhớ báo mộng cho anh ấy, giáo huấn anh ấy một chút!"
"Em còn biết cả quân tiếp viên à?" Cố Gia Huy bất đắc dĩ mỉm cười.
Anh xem thời gian, cũng không còn sớm nữa, anh nói: "Chúng ta phải về rồi, người nhà họ Ngô vẫn đang chờ chúng ta ăn cơm."