"Cô nghĩ lựa chọn này không làm khó cháu tí nào."
Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng nói đoan trang lễ độ, thậm chí anh ta còn có thể tưởng tượng ra cô mình đang thẳng thắn giáo dục mình, điều khiển toàn bộ việc lớn việc nhỏ ở nhà họ Qúy.
Qúy Tiêu thở dài, anh ta nói: "Cô, cháu biết phải làm như thế nào rồi."
"Vậy thông tin này đến chỗ cô đây là có thể kết thúc rồi, coi như cháu chưa từng biết, hiểu chưa?"
"Vâng, thưa cô."
Qúy Tiêu vô cùng cung kính nói, cuộc đối thoại này thế mà không giống cuộc đối thoại giữa cô cháu, mà giống cuộc đối thoại giữa hai người có quan hệ cấp trên cấp dưới.
Một người ra lệnh, một người tuân theo.
Qúy Tiêu cúp điện thoại, sắc mặc ngưng trọng, cuối cùng anh ta thở dài một tiếng, tâm trạng cũng trở nên phức tạp.
Ngày hôm sau, Cố Yên gọi điện tới, anh ta hẹn cô ấy ra ngoài.
Anh ta giả bộ thất vọng nói với cô ấy, anh ta không tìm được bất kỳ thông tin nào, nhiệm vụ rất cơ mật, không được tiết lộ, cho dù anh ta có quân hàm cao đi chăng nữa, thì cũng không thể làm được gì.
Khi Cố Yên nghe được tin này, sắc mặt cô ấy rất bình thản, cô ấy cụp mắt, bàn tay nhỏ nắm chặt, dùng sức nhéo.
Cô ấy không khóc không làm ầm ĩ, cô ấy bình tĩnh hơn hôm qua nhiều.
Đáp án này nằm trong dự liệu...
Cô ấy đã suy nghĩ cả đêm, và cô ấy đã bình tĩnh lại.
Cô ấy nói: "Em biết rồi, cảm ơn anh đã giúp em."
"Em... vẫn muốn đi à?"
Lúc Qúy Tiêu hỏi câu này, anh ta có hơi dè dặt, sợ cô ấy nghĩ không thông.
Cô ấy hít sâu một hơi, sau đó thở ra một ngụm trọc khí, cô ấy nói: "Không đi nữa, nếu đã không thể góp sức, thì em cũng nên làm trọn chức trách của mình. Em nghĩ anh ấy cũng không hy vọng em đi đến nơi nguy hiểm như thế."
"Thế tiếp theo em định làm như thế nào?"
"Em sẽ ở đây chờ anh ấy, chờ anh ấy bình an trở về."
"Nếu... không chờ được thì sao?"
"Ay ya, biết sớm thì em đã đi đăng ký kết hôn với anh ấy rồi, quân hôn... không được tùy ý bỏ đi. Làm gì mà cứ phải tổ chức hôn lễ trước chứ, thật là vẽ vời thêm chuyện."
"Yên Yên..."
Qúy Tiêu nghe thấy những lời nói nhẹ nhàng này, bên trong lại xen lẫn rất nhiều chua xót, không khỏi khiến cho người ta đau lòng.
Nhìn Cố Yên trông thì tinh thần phấn chấn, kiên cường lắm, nhưng suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Mềm yếu, mong manh cần người bảo vệ.
"Nếu em cần anh, em cứ việc nói, anh... anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
"Không sao, chuyện nhỏ ấy mà, em chưa có yếu đến thế đâu. Nếu anh ấy mà chết, em cũng sẽ tìm người khác bắt đầu lại từ đầu. Em không có ngốc nghếch thế đâu, thế giới này, ai rời khỏi ai, mặt trời cũng vẫn sẽ mọc như thường."
"Em nghĩ như vậy thật à?"
Qúy Tiêu hơi bất ngờ.
"Sao nào? Em nghĩ thông không tốt à? Trông anh có vẻ rất lo cho em?" Cô ấy nhếch miệng cười, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết, nụ cười rất là sáng lạn.
Nhất thời, Qúy Tiêu không phân biệt rõ cô ấy đã giác ngộ thật, hay là đang miễn cưỡng cười vui.
Anh ta khẽ lắc đầu, anh ta không muốn tiếp tục nhắc đến cái chủ đề đau lòng này nữa.
"Đi thôi, anh dẫn em đi xung quanh ngắm cảnh, giải sầu."
"Em muốn đi dạo phố."
"Ừ, anh trả tiền, coi như là... cấp trên cho cấp dưới tiền an ủi."
Anh ta thật sự không tìm được lý do thích hợp để trả tiền, nên đành phải nói ra câu này.
Cố Yên nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên, cô ấy cũng không khách khí, kéo anh ta đứng dậy.
Nhưng... vào khoảng khắc cô ấy đứng lên, Cố Yên đầu váng mắt hoa, ngã mạnh xuống.
Đến nỗi Qúy Tiêu còn chưa kịp phản ứng, đợi khi anh ta phát hiện ra thì cô ấy đã nằm dưới sàn, bất tỉnh nhân sự rồi.
Anh ta vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện.
Bác sĩ cho ra một câu.
"Bi thương quá độ, tim tụ huyết."
Qủa nhiên là cô ấy cố gắng gượng.
Cơ thể con người sẽ có một số phản ứng tương ứng với kích thích, cho dù bề ngoài cô ấy giả vờ ổn đi chăng nữa, thì cũng không thắng được phản ứng thành thật của cơ thể.
Lúc cô ấy đứng lên, khí huyết cơ thể đảo lưu, không chống đỡ được nữa, ngã xuống đất hôn mê.
Lúc ngã xuống, cái trán của cô ấy còn bị va đập, chấn độ não cấp trung, hiện tại bất tỉnh nhân sự.
Không có nguy hiểm tính mạng, chỉ chờ tỉnh lại là được.
Qúy Tiêu ở trước giường bệnh trông khoảng một tiếng, Cố Gia Huy nhận được tin cũng vội vàng chạy đến, lúc anh tới còn có cả Bạch Thư Hân và Hứa Minh Tâm.
Cố Yên nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi không có tí huyết sắc nào.
Cô ấy yên lặng nằm ở đó, giống như một con búp bê gốm.
Đây là lần thức hai bọn họ gặp Qúy Tiêu.
Qúy Tiêu kể lại sự việc, Cố Gia Huy khẽ nhíu mày, anh thương cô nhóc ngốc Cố Yên này.
Đáng lẽ ra anh phải khuyên bảo sớm hơn một chút, như thế có lẽ bọn họ sẽ không như thế này.
Bạch Thư Hân nhìn thấy Cố Yên biến thành bộ dạng này, trong lòng cũng chẳng phải tư vị gì.
Mấy hôm nay, cô ấy cũng không vui, cô ấy cứ nghĩ là nếu không phải mình năm lần bảy lượt cản trở, hai người họ đã tu thành chính quả lâu rồi.
Còn bây giờ... sự việc lại phát triển đến bước này.
Bạch Thư Hân không ở lại bệnh viện chờ lâu, cuối cùng cô ấy thất hồn lạc phách quay về.
Hứa Minh Tâm mua trái cây và hoa tươi, để trong phòng bệnh, để cho phòng bệnh không đến mức quá ngột ngạt nặng nề.
Qúy Tiêu nhận được cuộc điện thoại, trong nhà gọi đến.
Cô của anh ta đã về, anh ta phải đi về phục mệnh.
Đúng lúc Hứa Minh Tâm xách cơm trưa đến, thế là gặp Qúy Tiêu.
"Anh Qúy phải về rồi à? Anh không ăn cơm à? Tôi đã chuẩn bị thêm một phần cho anh đấy."
"Không cần đâu, lần sau tôi lại tới thăm Yên Yên, cô không cần bận tâm về tôi, tôi là một nam tử hán, không sao đâu."
"Cảm ơn anh đã đưa Yên Yên tới đây." Hứa Minh Tâm cảm ơn từ tận đáy lòng.
"Không có gì."
Qúy Tiêu vô cùng khách khí, ấn tượng của anh ta về người nhà họ Cố cũng rất tốt.
Nghe Cố Yên nói, anh ta được biết Hứa Minh Tâm là vị hôn thê của Cố Gia Huy, anh ta vô cùng kinh ngạc.
Rất khó tưởng tượng Cố Gia Huy oai phong một cõi lại bị một cô nhóc ăn đến sát sao, có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Hai lần anh ta gặp cô, anh ta đều quan sát Hứa Minh Tâm rất kỹ.
Không hề có kiểu nhìn một cái là thấy có chỗ hơn người, không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay rất sạch sẽ tinh tế, không xấu.
Không đủ để gặp lần đầu đã làm cho người ta nhớ mãi không quên, nhưng nhìn rất thoải mái.
Tâm sinh tướng, có thể nhìn ra Hứa Minh Tâm là một cô gái dịu dàng đơn thuần.
Đôi mắt sáng long lanh như biết nói.
Đôi mắt này hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi, vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lúc nhất thời anh ta cũng cảm thấy tinh thần mình có hơi hốt hoảng.
"Tôi tiễn anh ra."
Hứa Minh Tâm tiễn anh ta ra khỏi bệnh viện, vừa khéo có chiếc xe đỗ ngay ở trước mặt anh ta.
"Xe của cô ư?" Qúy Tiêu khẽ nhíu mày, sau đó anh ta chào tạm biệt Hứa Minh Tâm rồi đi lên xe.
Ghế sau là một quý phu nhân đoan trang đang ngồi, cô là người nhỏ nhất trong nhà, năm nay ba mươi sáu tuổi, chăm sóc da cực kỳ tốt, bảo cô ấy hai mươi lăm hai mươi sáu e là cũng có người tin.
Anh ta đi vào, rồi tiện tay đóng cửa lại.
Qúy Hoa Như thản nhiên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hứa Minh Tâm, một bóng lưng nhỏ gầy.
"Cô ấy là ai?" Bà ta thuận miệng hỏi.
"Vị hôn thê của Cố Gia Huy."
"Ừ." Bà ta thản nhiên đáp một tiếng, sau đó không hề để trong lòng: "Hôm nay cô về, tiện đường cô qua đây đón cháu về cùng."
"Sao cô biết cháu ở bệnh viện?"
"Cô vẫn luôn biết hành tung của cháu, về thôi."
Qúy Tiêu nghe vậy thì bất lực lắc đầu, anh ta rất không thích cảm giác bị giám sát, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô toàn như này, căn bản là làm cho anh ta không từ chối được, cô cường thế như này, thảo nào không lấy được chồng…