Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay có sự giúp đỡ của Cố Yên, cho nên bữa cơm được nấu đặc biệt nhanh. 

Cố Yên chuẩn bị bê nồi canh lên bàn, nhưng lại bị Lệ Nghiêm ngăn lại. 

"Cái này nóng, em lấy bát đũa ra là được rồi." 

"Thế giao cho anh đấy." 

Bạch Thư Hân xuất hiện ở cửa, nói: "Có gì cần em giúp không?" 

"Không cần nữa, em ngồi xuống đi, có anh và Yên Yên làm là được rồi." 

Lệ Nghiêm mỉm cười nói, hai mắt tràn ngập cưng chiều nhìn cô ấy. 

Ánh mắt của Bạch Thư Hân nhoáng cái trở nên u ám, cô ấy biết trong mắt Lệ Nghiêm, mình mãi mãi cũng là đứa trẻ chưa lớn, mãi mãi là em gái, chứ không phải người đứng bên cạnh anh ta, có thể kề vai tiến bước với anh ta. 

Lệ Nghiêm múc một bát canh cho Bạch Thư Hân trước, để cô ấy uống nhân lúc còn nóng, anh ta cũng không cho Cố Yên bận nữa, bảo cô ấy ngồi xuống trước. 

Đồ ăn được bưng lên bàn, Cố Yên vô thức đứng dậy xới cơm cho anh ta. 

Lệ Nghiêm cũng không ngăn cản. 

U2 

Bọn họ đã hình thành sự ăn ý, chỉ cần ở chung một chỗ, thì sẽ hình thành một khí tràng vô hình, đó không phải là cái mà người bình thường có thể đánh vỡ. 

"Thư Hân, em ăn nhiều một chút." 

"Anh, viết thương của em đã lành hòm hòm rồi, chiều nay em định đến công ty báo cáo. Anh cũng không cần ở chỗ em nữa đâu, dù sao chỗ này của em cũng là nhà trọ đơn, em là con gái, anh là ông lớn, cứ ở đây mãi thì không thích hợp." 

"Vừa nãy em gọi anh là gì?" 

Lệ Nghiêm có hơi kích động nói, anh ta nắm chặt cổ tay của cô ấy. 

Bạch Thư Hân hít thở sâu một hơi, kìm chế chua sót nơi cổ họng, nói: "Anh là... anh vốn là anh trai của em mà." 

"Đúng, em có thể nghĩ được như vậy thì tốt quá rồi. Những món này toàn là món mà em thích ăn, nhân lúc còn nóng ăn đi. Nếu em không muốn bị anh quấy rầy, buổi chiều anh sẽ về, nếu em có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh." 

"Vâng." 

Cô ấy dùng hết sức bình sinh, bật ra chữ này. 

Cô ấy rất muốn giống như hồi nhỏ, điêu ngoa tùy hứng. 

Nhưng cô ấy biết hồi nhỏ mình đã sai, bây giờ cô ấy cũng không thể phạm sai lầm nữa. 

Cố Yên ngồi ở đối diện, quan sát nét mặt của Bạch Thư Hân, cô ấy cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng. 

Tình cảm giữa hai anh em bọn họ, sao cảm giác là lạ, cho người ta cảm giác rất không thoải mái. 

Ăn cơm xong, Cố Yên chuẩn bị thu dọn bát đũa, nhưng lại bị Bạch Thư Hân giành trước. 

"Tôi làm cho, chị Yên Yên, dù sao chị cũng là khách mà." 

"Yên Yên, em để xuống đi, hiếm khi con bé thu dọn giúp anh." 

Lệ Nghiêm cũng nói theo. 

Sau đó, Bạch Thư Hân liền chui vào phòng bếp với Lệ Nghiêm. 

"Để xuống đi, những cái này không cần em làm, em đi nói chuyện với Yên Yên đi." 

"Anh... anh thích Cố Yên à?" 

"Anh không biết, anh vẫn nói câu đó, nếu như anh cần một người bầu bạn, cô ấy là người phù hợp nhất với anh, không phải sao?" 

Anh ta hỏi ngược lại. 

Bạch Thư Hân không có lời nào để phản bác. 

"Ừ, đúng là rất phù hợp." 

Cô ấy phun ra một ngụm trọc khí, rửa sạch lau khô tay rồi đi ra ngoài. 

Cố Yên đang thu dọn đồ đạc của Lệ Nghiêm, cô ấy liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nguyên do là bởi vì quá quen thuộc. 

"Chúng ta... có thể nói chuyện không?" 

"Được." 

"Không biết anh tôi có từng kể với cô không, thực ra hồi anh ấy lên cấp ba, có dẫn một bạn nữ về nhà làm khách. Bởi vì hôm đó trời mưa, cô gái đó không có ô, cũng không có tiền. Vừa khéo xe trong nhà đi đón anh trai, anh trai liền đưa cô ta về." 

"Anh ấy chưa kể bao giờ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK