Vừa nói ra câu này, Hứa Minh Tâm hận không thể đập đầu vào tường.
Cô muốn giữ anh ở lại, nhưng mà vào giây phút thấy anh quay người lại, nhìn mình, cô sợ đến mức hàm răng run lên.
Trong miệng bật ra một câu tinh linh.
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, sắc mặt nhoáng cái đã lạnh lẽo.
Qua nhiên, anh đã dung túng cô gái này quá rồi, khiến cho cô ấy không coi mình ra gì nữa rồi!
Hai tay để ở hai bên người yên lặng xiết chặt.
Móng tay đâm sâu vào trong thịt, vô cùng đau đớn.
Anh quay người lại, lần này rất quyết tuyệt.
Hứa Minh Tâm nhìn theo bóng lưng của anh, cô rất là ủ rũ.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Ngô Ân khập khiễng đuổi theo.
"Anh Gia Huy, anh đi đâu rồi? Sao không ở trong phòng khám chờ em, anh có biết là không nhìn thấy anh em lo lắng thế nào không?"
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, trong lòng càng thêm chua xót.
Người phụ nữ khác toàn dính lấy mình, còn Hứa Minh Tâm thì lại thờ ơ như không.
Lời này, nếu như được nói ra từ trong miệng cô thì tốt biết bao.
Chắc chắn anh sẽ rất vui.
Anh chưa quay người lại, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Hứa Minh Tâm vương vấn trên người mình.
Cô đang nhìn mình.
Cô thật sự không sợ sao?
Hai mắt Cố Gia Huy đảo quanh, bên trong hiện lên một tia khác thường.
Sau đó, anh thẳng tay bế ngang Ngô Ân lên.
Ngô Ân ngạc nhiên.
Cô ta vừa bôi thuốc xong, quay người lại thì không trông thấy bóng dáng của Cố Gia Huy nữa, cho nên cô ta vội vàng đuổi theo. Không ngờ người đàn ông ban nãy vẫn còn mất kiên nhẫn, giờ phút này đã trở nên ân cần chủ động, vô cùng dịu dàng.
Anh... bế mình rồi ư?
Không phải cô ta đang nằm mơ đấy chứ?
"Nếu không muốn ngã xuống thì ôm tôi."
Cố Gia Huy cố nén ghê tởm, thản nhiên nói.
Anh cũng không muốn nhìn khuôn mặt đó của Ngô Ân.
Ngô Ân nghe thấy vậy, lúc này mới phản ứng lại, cô ta mừng như điên, vội vàng dùng hai tay ôm cổ Cố Gia Huy.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy cảnh này, trái tim hung hăng đau đớn một chút.
Cô buồn quá, nhưng sao trên khuôn mặt lại không thể hiện ra chứ?
Cô đi ra khỏi con ngõ nhỏ, đã ngửi thấy mùi bơ ngòn ngọt.
Đi ăn chút gì đó, điều chỉnh lại nỗi khổ trong lòng nào.
Làm cho hai bên yên tâm, chẳng phải là điều cơ bản nhất sao?
Nhưng vì sao Cổ Gia Huy lại giận cơ chứ?
Cô tưởng là anh tin tưởng mình, mình cũng tin tưởng anh, mặc kệ là ai cũng không đủ để làm cho đối phương có cảm giác nguy cơ.
Là cô đã sai sao?
Cô ăn một miếng mousse, rất ngọt, ngọt ngán toát ra trên nụ vị giác, khi nuốt xuống lại đắng chát.
Cô biết không có khả năng Cố Gia Huy vừa mắt Ngô Ân, tại sao anh muốn kích thích mình như thế cơ chứ?
Thế nếu cô muốn trả thù, có người tỏ tình với mình, cô cũng có thể làm hành động mập mờ với bọn họ sao?
Hay là tư duy của đàn ông và phụ nữ quá khác nhau?
Hứa Minh Tâm rất là buồn rầu, nhìn con phố dài kia cũng không có hứng thú đi dạo tiếp nữa.
Buổi sáng bọn họ đi cùng nhau, cô làm được giữa trưa, lại tiếp tục chờ mặt trời xuống núi.
Trời dần tối, cô mới quay về, đúng lúc nhà họ Ngô đang chuẩn bị ăn tối.
"Cô Hứa về rồi à, đúng lúc cùng nhau ăn cơm đi."
"Về rồi à? Chắc cô đã ăn ở ngoài rồi chứ nhỉ?"
Ngô Ân cố tình nói như thế, hôm nay cô ta dương dương đắc ý, bởi vì thái độ của Cố Gia Huy dành cho cô ta đã thay đổi.
Bế cô ta về bệnh viện, sau đó lái xe đưa cô ta về nhà, đến giờ bây cô ta vẫn còn hạnh phúc đến nỗi không tìm được hướng bắc đây.
"Ân Ân, con nói kiểu gì vậy, cô Hứa là khách. Ăn rồi cũng không sao, không ăn cơm thì ăn thức ăn, những món này toàn là món tủ của thím Ngô đấy!"
"Vâng."
Hứa Minh Tâm gật đầu, tiếng nói rất khẽ.
Cô trở về, Cố Gia Huy cũng không có nhìn mình, khuôn mặt anh lạnh lùng bình tĩnh.
Anh đang ngồi cạnh mình, còn Ngô Ân thì ngồi cạnh anh.
"Anh Gia Huy, anh nếm thử món sườn này đi, ngon lắm đó."
Cố Gia Huy gật đầu.
Bàn tay đang gắp đồ ăn của Hứa Minh Tâm rũ xuống.
Cô có cần gặp đồ ăn cho Cố Gia Huy không nhỉ?
Cô chưa từng sến sẩm như vậy, cô rất không quen.
Ăn gì thì tự gặp là được rồi, cũng đâu phải là không có tay, có cần phải gắp gắp gắp như thế không? Đâu có phải là dùng đũa chung đâu!
Cô âm thầm liếc mắt nhìn Cố Gia Huy, anh không có nhìn mình.
Haiz, thôi bỏ đi.