Nhưng mà, tại sao cô ấy lại lo bác sĩ Lệ sẽ rời xa cô ấy cơ chứ?
Cô không kìm được cúi người xuống dỗ dành, cô nói: "Yên tâm đi, bác sĩ Lệ sẽ không rời xa cô, hai người cũng sắp kết hôn rồi mà không phải sao?"
"Đúng vậy... chúng tôi sắp kết hôn rồi..."
Cô ấy lẩm bẩm tự nói, cô ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng ý thức lại hơi không tỉnh táo.
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới rút người ra, cô nhìn thấy Cố Gia Huy ở cửa.
Sắc mặt anh vẫn khó coi như cũ, anh ở ngoài cửa coi đến bây giờ.
"Tâm trạng không tốt à? Có cần tôi cho anh một cái mua không?"
"Đừng làm rộn, hiện giờ tôi thật sự không vui nổi."
“Vậy thì thôi, tôi đi xem phim Hàn đây."
Hứa Minh Tâm đang định đi, thì lại bị anh kéo vào trong lòng: "Em cứ cho tôi một cái hôn đi."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì mỉm cười, cô kiễng chân ấn một cái lên cảnh môi anh.
"Muốn nữa, muốn nhiều hơn một tí nữa, không chỉ như thế này."
Cổ Gia Huy nổi lòng tham.
Cô không nhịn được liếc mắt: "Tôi không cho đầu, anh mau đi làm việc đi làm xong thì đi ngủ sớm, tôi đã chuẩn bị sữa bò nóng cho anh."
"Được, tôi đợi em ở thư phòng."
Rất nhanh, Hứa Minh Tâm đã hâm xong sữa bò, cô bé vào thư phòng.
Cổ Gia Huy đang gõ gõ đánh đánh trước máy tính, cô có thể nhìn ra anh đang khó chịu, trán cũng đang nhíu chặt.
Cô không nhìn nổi nữa, cố chạy tới phía sau anh, bóp vai cho anh.
"Vẫn đang bận tâm à?" "Tôi lo cho Yên Yên, con bé luôn mạnh mẽ, cũng không khóc lóc kể lể, nhưng khoảng thời gian này hình như con bé rất không vui. Một người là em gái tôi, một người là người anh em của tôi, tôi cũng rất khó lựa chọn. Tôi cũng không phải là người công chính không thiên vị, tuy nhìn thì thấy tôi lý trí, nhưng làm việc cũng rất nặng tình riêng. Người làm tổn thương em và Yên Yên, tôi sẽ không bỏ qua."
Cố Gia Huy nắm tay cô, rồi nói với vẻ có chút ngưng trọng. Hứa Minh Tâm gật đầu: "Anh cũng không phải là thánh nhân, ai có thể bảo đảm mình công chính công bằng tuyệt đối cơ chứ? Nhưng dù sao chúng ta cũng là người ngoài, đây là chuyện tình cảm của bọn họ, chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào. Yên Yên rất thông minh lý trí, còn bác sĩ Lệ thì càng là người đàn ông chín chắn chững chạc, tôi nghĩ nhất định hai người họ sẽ xử lý tốt."
"Mà anh đấy, anh cũng đừng lo nghĩ cho người khác nữa, nếu mà anh cảm thấy lòng anh quá lớn, thì anh hãy lo nghĩ cho tôi hơn đi. Sắp đến tết rồi, tôi muốn đi mua câu đối đèn lồng gì gì đó, anh phải đi cùng tôi đấy."
"Tôi còn chưa đón tết ở trong nước bao giờ."
"Trước đây anh không về nhà cũ đón tết à?"
"Về, nhưng mà là ăn một bữa cơm rồi đi luôn. Trong nhà buồn tẻ, bình thường chỉ có chú An. Chú An thì toàn đi cùng tôi ra nước ngoài, cho nên cũng không để tâm đến những ngày lễ truyền thống này lắm, hai cả lại cũng đều là đàn ông, cảm thấy những cái này rất phiền phức, cho nên không có làm đúng thủ tục bao giờ." "Đáng tiếc thật đấy! Tết chơi vui lắm đó, tôi không chuẩn bị cái gì thì cũng phải chuẩn bị cho anh bao lì xì. Tôi đã tính qua rồi, năm nay không về nhà đón tết có một người làm vườn, đi đầu bếp, với cả hai người giúp việc phụ trách quét dọn vệ sinh. Cộng thêm chủ An, tôi và anh, thì là bảy người. Anh là ông chủ, anh phải lì xì hết đấy."
"Trước đây, hàng năm cũng sẽ phát thưởng cuối năm" "Lì xì và thưởng cuối năm khác nhau, cung hỉ phát tài lì xì cầm tới, cái này là ý đầu năm may mắn! Ở đằng Quảng Đông, lì xì gọi là lợi thị, ý của thuận thuận lợi lợi! Anh phát tiền thưởng cuối năm cũng được, nhưng lì xì cũng phải phát. Năm nay tôi còn chuẩn bị cả món quà nhỏ, tất cả mọi người đều có phần, sếp lớn anh thì sao, anh phụ trách bao lì xì to to!" Hứa Minh Tâm cười hì hì nói.