Buổi tối, Hứa Minh Tâm đợi đến gần mười hai giờ, mới nghe thấy tiếng chuông quen thuộc ngoài cửa.
Cô nhanh chân đi mở cửa, nhưng lại không ngờ trở về là Cố Gia Huy và Khương Tuấn, còn có cả Trình Hoa nữa.
Khương Tuấn đỡ Cố Gia Huy đã say mèm, còn bám theo đằng sau là Trình Ноа.
Cô không khởi bực mình, sao Trình Hoa lại đến đây.
Trong lòng, Trình Hoa cũng nổi giận lôi đình.
Vì để làm Cố Gia Huy mắt câu, cô ta đã mặc kệ sự phản đối của ông nội, vụng trộm lấy con dấu riêng của ông nội, lấy hợp đồng ra.
Cô ta đã bỏ thuốc vào trong rượu, tính gạo nấu thành cơm, sau đó đến bức
hôn.
Nhưng không ngờ Cố Gia Huy rất là giảo hoạt, anh để Khương Tuấn canh giữ bên ngoài, một khi có động tĩnh gì thì xông vào luôn, khiến cho cô ta hoàn toàn không có cách nào tạo ra bầu không khí lãng mạn.
Qua ba tuần rượu, rượu đó đã bỏ thuốc mê và thuốc kích dục.
Chỉ còn chờ thời gian lên men thôi.
Cô ta đỡ Cố Gia Huy đi ra, vốn định lấy cớ say rượu, đưa Cố Gia Huy đang mê man đi thuê phòng.
Nhưng Khương Tuấn lại không rời một tấc, khăng khăng phải đưa anh về nhà, còn nói là tuân theo dặn dò của Hứa Minh Tâm, bảo đảm Cổ Gia Huy về nhà an toàn.
Vì thế, bất chấp tất cả, dìu Cố Gia Huy vào ghế lái phụ.
Làm sao mà cô ta có thể cam tâm được cơ chứ, thế là cô ta cũng đi cùng.
Khương Tuấn đặt Cố Gia Huy lên sô pha, nói: "Ông chủ đã uống nhiều rượu."
"Tôi biết rồi."
"Thư ký Khương, anh đã đưa người về nhà an toàn rồi, nhiệm vụ của anh cũng đã hoàn thành, có phải là nên đi rồi không?"
"Cái này..."
"Khương Tuấn nhìn Trình Hoa, rồi lại nhìn Hứa Minh Tâm.
Anh ấy sợ Hứa Minh Tâm bị Trình Hoa bắt nạt, dù sao thì Trình Hoa cũng chẳng phải kẻ dễ bắt nạt gì.
Hứa Minh Tâm nặn nặn nắm tay nhỏ, nên tới thì vẫn phải tới, trốn cũng không trốn được.
Cô không muốn trêu chọc, nhưng đối phương lại chạy vào trong nhà, ép cô phải chạm vào họng súng.
Vậy thì dứt khoát thôi, chạm thì cứ chạm đi!
"Anh cũng đã mệt cả ngày rồi, về sớm đi, đi đường lái xe cẩn thận."
"Vậy... vậy được rồi, thế tôi về trước đây. Nhưng mà cô Trình này, cô đi cùng tôi đi, tôi đưa cô về."
"Không cần, tốt xấu gì tôi cũng là khách, quyền ở đây uống chén trà cũng không có sao? Đây chính là đạo tiếp khách của cậu ba Cố, hay là có người không biết phép tắc đây?"
Cô ta nhìn Hứa Minh Tâm với vẻ bất thiện, bắn mũi nhọn.
Khương Tuấn còn định nói thêm gì đó, nhưng lại bị Hứa Minh Tâm ngăn lại.
"Không sao, cứ giao cho tôi."
Cô tiễn Khương Tuấn ra cửa, Khương Tuấn vẫn hơi không yên tâm.
"Yên tâm đi, chỗ này là địa bàn của tôi, tôi sẽ không để cô ta bắt nạt tôi đâu, nếu không thì mất mặt quá! Anh đi đường cẩn thận, đến nơi thì gọi điện cho tôi."
"Ừ, thế cô chủ ý nhé, có chuyện thì tìm chú An, chú An là người từng trải."
Hứa Minh Tâm tiễn Khương Tuấn đi, sau khi về phòng thì liền trông thấy Trình Hoa đang chăm sóc Cô Gia Huy, cô ta đang lau mồ hôi cho anh, thậm chí còn muốn cởi cà vạt của anh ta.
Cô ta cũng không thèm nhìn Hứa Minh Tâm, liền nói với giọng ra lệnh: "Cô còn không mau đi nấu canh giải rượu đi, cô không thấy là anh ấy đang rất khó chịu sao? Phòng ngủ ở đâu, tôi đỡ anh ấy đi nghỉ."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì không khỏi nổi trận lôi đình, rốt cuộc thì ai mới là nữ chủ nhân của cái nhà này?
Hứa Minh Tâm tiến lên, vượt qua trước mặt cô ta, cô để chú An đưa Cố Gia Huy về phòng.
"Chẳng phải cô Trình muốn uống trà sao? Tôi bảo người giúp việc chuẩn bị trà cho cô."
"Còn cần người giúp việc sao? Không phải cô làm à? Xuất thân hèn mọn, cũng chỉ cứng bưng trà rót nước cho tôi thôi."
Trình Hoa kiêu ngạo ngồi xuống, giơ chân vắt chéo, dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh làm cho người ta nhìn mà phát ghét.
Hứa Minh Tâm cũng không khách khí, cô rất là cố gắng xây dựng phong thái bà chủ trên người mình.