"Cứu mạng, tổng giám đốc Cố, cô Hứa, tha cho tôi đi, đừng mà..."
Ông chủ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng lại không khơi dậy được bất kỳ sự cảm thông nào, Cố Gia Huy trực tiếp ra lệnh, cho Khương Tuấn đi xử lý.
Một công ty nhỏ thôi mà, chẳng tốn mấy tiền.
Sau đó anh dắt Hứa Minh Tâm đi ra ngoài, ở trước mặt người ngoài, bọn họ cũng không có lộ liễu, hai người một trước một sau, kiêng dè hiểu biết.
Lên xe, anh bật cười.
"Anh cười cái gì?" Cô nhìn anh với vẻ nghi hoặc, còn hơi không hiểu.
"Tôi lo em xảy ra chuyện gì, tôi tưởng em sẽ bị bắt nạt, giờ xem ra tôi đã lo thừa rồi. Em cũng biết trừng trị cái ác giương cao cái thiện rồi đấy." "Đương nhiên, tôi cũng không thể cứ làm quả hồng mềm mãi, để cho người khác tưởng tôi dễ bắt nạt chứ? Ttước đây không có năng lực để chiến, bây giờ có năng lực rồi tôi còn không chiến ư? Bọn họ đối xử với tôi như thế nào, tôi sẽ đối xử lại với bọn họ như thế, tim người làm bằng thịt đấy. Người lương thiện bị người ta bắt nạt, con ngựa hiền thì bị người ta cưỡi, đạo lý này tôi
vẫn biết."
"Qua thêm một năm nữa, em chiến chồng em đi."
"Anh không sợ có người giật được anh à?" Cô mỉm cười nói.
"Điểm này thì tôi không lo, dù sao thì tôi cũng ưu tú thế này cơ mà."
"Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi, thật không xấu hổ." Cô tức giận trợn trắng mắt, nhưng trong lòng thì mừng thầm.
Chiến ông xã... cảm giác này chắc là rất đã đây.
Trong đầu cô hiện ra hình ảnh rồi, rất mãnh liệt.
"Ngoan, đi đến tập đoàn với tôi, giải quyết thủ tục nhận chức."
"Hả? Vẫn phải đi đến chỗ anh à, ngại quá."
"Em ở chỗ khác tôi không yên tâm, tôi đồng ý với em, tôi không cho em đi cửa sau là được."
"Vậy thì được."
Hôm nay cô gặp phải loại này, thật là ghê tởm, cô cũng sợ lần sau vẫn xuất hiện việc này.
Nếu Cố Gia Huy đã đồng ý, thì đến chỗ anh cũng được.
Chỉ có điều, Cố Gia Huyu hoàn toàn là chỉ nói miệng thôi, trong lòng thì không phải là nghĩ như thế.
Anh không được làm công khai, chẳng lẽ còn không thể bảo vệ cô trong âm thầm à?
Để vợ ở dưới tầm mắt là hưởng phúc, anh không chịu được việc cô vất vả.
Anh mỉm cười, mắt phượng sâu hơn vài phần, rõ ràng là đang có chủ ý xấu.
Những ngày tháng ở tập đoàn sau này, cũng thú vị lên, thật là tốt.
Cố Gia Huy đã xử lý được hòm hòm công việc của tập đoàn Cố Thị rồi, cho nên anh đặt trọng tâm công việc sang bên J.C.
Maya vẫn ở Cố Thị giúp anh sử lý công việc, điều này làm khổ Khương Tuấn rồi, mỗi người đều phải chạy hai đầu.
Nghe nói là đã cầu hôn rồi, Maya cũng đã đồng ý.
Bọn họ là kỳ phùng địch thủ, gặp nhau rất muộn, bọn họ tính cuối năm về nhà kết hôn.
Anh ấy đã dồn hết toàn bộ ngày nghỉ phép của mình lại, tính đưa Maya đi hưởng tuần trăng mật.
Hứa Minh Tâm đã đến J.C báo cáo, cô mới nghe được những chuyện này, cô không khỏi lau mắt mà nhìn Khương Tuấn, tốc độ này thật là nhanh.
Cố Gia Huy cũng biểu hiện đầy đủ một câu nói: "Ghen tị là ta xấu xí", cho nên thấy Khương Tuấn thì không thuận mắt các kiểu, nhất là mỗi lần anh ấy nhắc đến thời gian kết hôn, Cố Gia Huy đều muốn không phê chuẩn nghỉ phép."
Khương Tuấn thấy cô đã tới, cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng có người có thể trấn áp được Cố Gia Huy rồi.
"Cô Hứa, cô mau cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng đi, từ sau khi ông chủ biết tôi sắp kết hôn, anh ấy làm các kiểu dày vò tôi, tôi khổ quá."
"Tôi cũng rất hâm mộ đố kỵ, tôi cũng muốn dày vò anh! Tôi và Cố Gia Huy còn không dám quang minh chính đại phát cẩu lương, không ngờ đã bị hai người vượt mặt rồi, tôi cũng không vui đấy."
Cô chu môi, giả bộ tức giận nói.
"Ách..."
Khương Tuấn hết đường xoay sở, chẳng nhẽ là mình yêu đương quá phô trương rồi hả?
"Được rồi, trêu anh thôi, kết hôn chúng tôi sẽ tham dự, sẽ cho anh bao lì xì lớn!"
Cô nở nụ cười rồi vỗ vai Khương Tuấn.
"Cô Hứa, vừa nãy cô dọa tôi chết khiếp đấy."
"Anh nhát gan thế, anh mau đi tìm bạn gái đi."
"Oke."
Khương Tuấn vui vui vẻ vẻ đi tìm bạn gái, Hứa Minh Tâm đã ký vào hợp đồng lao động, cô cũng phải chuẩn bị đi xuống rồi, dù sao thì một thực tập sinh nho nhỏ ở trong văn phòng tổng giám đốc lâu cũng không hay.
Mặc dù...đây không phải là lần đầu tiên cô ở đây nữa, khá nhiều người cũng quen mặt mình, cũng không biết là kiêng nể Cố Gia Huy, hay là kiêng nể cố gắng của nhà họ Ngôn, bọn họ đều khách sáo với cô.
Bây giờ, cho dù Cố Gia Huy không mở cửa sau, phỏng chừng cũng không ai trêu chọc mình.
Nhưng mà cô vừa quay người đi, thì lại bị anh nắm lấy cổ tay, rồi dễ dàng kéo vào lòng.
"Hứa Minh Tâm, tôi cũng muốn kết hôn với em."
Anh ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, thâm tình nói ra những lời này bên tai cô.
Hai mươi chín tuổi, anh đã gặp qua muôn hình muôn vẻ các kiểu người.
Trái tim đã phẳng lặng năm năm, anh lại một lần nữa muốn kết hôn, hơn nữa còn là kiểu tình thế bắt buộc.
Gặp gỡ cô, anh liền biết kiếp này mình sẽ không đổi người nữa.
Nếu như là Lucia, cô ta chỉ là làm cho anh chớm nở ý niệm muốn kết hôn, thì Hứa Minh Tâm nhất định là người khiến cho anh muốn nắm tay một đời.
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, trái tim cũng sắp hòa tan rồi.
Một người đàn ông muốn kết hôn, chịu vì bạn mà ổn định, đối với con gái thì đây là một chuyện rất tự hào nhỉ?
Cô mỉm cười ngọt ngào, sau đó thơm lên má anh một cái: "Tôi cũng muốn cưới anh, anh chờ thêm một chút nhé."
"Tôi xuyên tạc chứng minh thư nhân dân của em được không? Thật ra tôi có thể làm được..."
Cố Gia Huy buồn bực nói, anh đã có ý lâu lắm rồi.
"Ách..."
Hứa Minh Tâm có chút dở khóc dở cười.
"Nhưng mà... tôi vẫn chưa tốt nghiệp... anh muốn kết hôn kín với tôi trước không?"
"Thế thì thôi, tôi hận không thể tổ chức hôn lễ thế kỷ, chiêu cáo thiên hạ, em là người vợ mà Cố Gia Huy tôi cưới hỏi đàng hoàng. Tôi không muốn giấu em đi." Anh bất lực nói.
"Anh thương tôi đến vậy cơ à?"
"Nói nhảm, em là người phụ nữ của tôi, tôi không thương em thì thương ai?"
Anh nói với vẻ đương nhiên, cứ như thể cô đã nói một câu nhảm nhí vậy.
Lời này đánh thẳng vào lòng cô, làm cho trái tim cô cũng hung hăng run lên.
Cô ôm chặt lấy anh, rồi nói: "Cảm ơn anh, vào khi tôi sau mười tám tuổi, tôi đã có anh che chở cho tôi."
"Tôi sẽ bảo vệ em cả đời, chút năm đầu này có là gì."
Anh dịu dàng nói, giọng nói lưu luyến mang theo tình yêu vô hạn.
Cô có thể cảm nhận được, chạm được vào độ ấm của anh, cảm nhận được hơi thở của anh, có thể ở khoảng cách gần nghe được tiếng tim đập vững trãi hữu lực của trái tim anh truyền đến.
Tất cả đều chân thực như vậy, nhưng cô lại lo được lo mất, tưởng như là một giấc mộng của mình.
Cô có lẽ không phải công chúa, mãi mãi là cô bé lọ lem, mọi thứ có được trước mắt, như thể đều là mình hư cấu mà có vậy.
"Cố Gia Huy, nếu anh đã mở lời rồi, đàn ông nam tử hán đại trượng phu, anh phải nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Sau này anh phải nhớ, không nuốt lời."
"Tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời."
Lời này buông ra có tiếng, từng chữ gõ vào trái tim cô.
Anh là người coi trọng lời hứa, nói được làm được, đã nói là làm.
Lúc này cô mới thoáng yên tâm, cô nói: "Anh nên thả tôi xuống, tôi tới là để làm thư ký cho anh, hay là tính toán sổ sách cho anh vậy?"
"Đều được hết, em có thể làm em yêu của tôi, cũng có thể làm tổng quản đại nhân của tôi."
"Ách..."
Cái mà cô nói hoàn toàn không phải cái này có được không hả?
Cô bực mình lườm anh một cái, cô nói: "Tôi phải đi xuống rồi!"
"Buổi tối cùng nhau về nhà."
"Biết rồi, tôi đi trước đây."
Hứa Minh Tâm quay người đi ra ngoài, còn Cố Gia Huy thì lại nhíu mày.
Con người quả nhiên là tham lam, đã đưa cô đến chỗ mình rồi, lại hận không thể nhìn cô từng giây từng phút mới thấy yên tâm.
Anh đau đầu đỡ trán, khi nào thì dục vọng chiếm hữu của mình lại mạnh thế này, ở một tập đoàn, tầng trên tầng dưới không gặp cũng hoảng hốt khó nhịn như này hả? Anh bất đắc dĩ lắc đầu, người khác toàn là nai chết trong tay địch, còn anh thì rõ ràng là địch chết trong tay nai.