Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh thở hổn hển, giọng nói nặng nề mà lại bất đắc dĩ, anh cưng chiều cốc vào cái đầu nhỏ của cô, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng, quyến luyến mà lại thâm sâu, giống như biển sao, bóng dáng nho nhỏ của cô chiếu vào, cảm thấy hết sức nhỏ bé, nhưng cũng đặc biệt an toàn.

Bởi vì...

Trong mắt anh chỉ có mình.

Thế gian vạn vật tốt vạn phần, cũng không bằng một phần người trước mặt.

"Em có đói không, có muốn ăn xong bữa sáng, rồi nghỉ ngơi cùng tôi không?"

"Tôi có thể xin ăn ở trên giường không? Tôi không muốn xuống đất..."

Cô cười hì hì nói.

"Được, tôi đi bê lên cho em, em ngoan ngoãn ở đây chờ tôi."

"Thế tôi đi rửa mặt."

Đợi cô đánh răng rửa mặt xong, anh cũng đã dọn bữa sáng phong phú lên rồi.

Trứng bắc thảo, bánh mỳ dăm bông, còn có quả việt quất ngọt ngọt, lại phối với một cốc sữa bò nóng.

Cô ăn vui vẻ, anh ăn rất chậm, ánh mắt như nước chảy, lẳng lặng chảy xuôi trên gương mặt cô.

Cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc: "Anh nhìn tôi làm gì? Nhìn tôi có thể no được à?"

"Em rất ngon, thật ra còn ngon hơn cơm. Trước đây tôi chưa bao giờ thấy những thứ này ngon, nhưng mỗi lần nhìn em ăn cơm, tôi đều cảm thấy những thứ này có một loại mỹ vị nói không ra lời. Minh Tâm, sao em làm được vậy?"

"Tôi thấy ăn rất ngon, bất kỳ thực phẩm nào tồn tại cũng có đạo lý của nó, củ cải rau xanh cái này cũng hay mà."

"Em không kén ăn gì cả."

Anh nhéo má cô, rồi mỉm cười nói.

Bọn họ ăn xong, anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, anh mới thấy vẻ mặt mệt mỏi trong ba ngày nay cuối cùng đã dịu đi.

Anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bởi vì đúng là anh có hơi buồn ngủ rồi. Cô thì không ngủ được nữa, cô chống người dậy rồi quan sát Cố Gia Huy thật kỹ.

Khuôn mặt này ngày nào cũng nhìn thấy, nhưng nhìn trăm lần cũng không thấy ghét.

Giống như là vật cưng mà thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, mỗi tấc đều thỏa đáng ưu việt.

Cô không nhịn được nhéo má anh, rất mềm, nhìn chẳng giống hai mươi chín tuổi tí nào.

Cố Gia Huy đã phá vỡ hoàn toàn dáng vẻ của ông chú ba mươi tuổi trong mắt cô, rõ ràng anh chính là một chàng trai đẹp trai bức người.

Cô cứ thế này nhìn anh suốt một tiếng đồng hồ, thời gian bất tri bất giác trôi qua, thế mà cô lại không thấy nhàm chán một tí nào.

Anh rất có quan niệm thời gian, cho dù chưa đặt đồng hồ báo thức, thì cách một giờ là anh tự nhiên tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, anh mỉm cười.

Anh giữ lấy gáy cô, rồi mổ nhẹ lên môi cô.

"Sao em không ngủ, em nhìn tôi làm gì?"

"Tôi không ngủ được, tôi thấy anh đẹp trai, liền không kìm được nhìn thêm hai cái. Sau này chúng ta có con, giống anh nhiều hơn, lớn lên đẹp trai chói lóa thì tốt nhất rồi."

"Chuyện còn rất sớm, không vội có con, chúng ta cứ hưởng thụ thế giới hai người của chúng ta đi đã.

"Anh lại rất bao dung nhé, người khác ba mươi tuổi, tam bào thai đều đã ra rồi, nhưng anh thì còn chưa cả kết hôn.

"Em đang thương tôi à? Thương tôi thì mau gả cho tôi, để tôi đỡ phải suy nghĩ linh tinh mỗi ngày, lo lắng dề phòng."

"Người lo lắng đề phòng phải là tôi chứ!"

Cô buồn bực nói, sau đó cô ngồi dậy và nói: "Hôm nay không phải đi học, em muốn đi đâu? Em có muốn đi đến công ty cùng tôi không?"

"Cũng được, chuẩn bị rồi đi thôi."

Đang đi nửa đường, điện thoại của Cố Gia Huy reo lên, là Ôn Thanh Vân gọi tới.

"Sao thế." "Cô ta về sớm, Manleton xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta không thể không biết. Caitlin quản lý hơn phân nửa mạch máu kinh tế của Manleton, có người khai thác thị trường, tin tức này đã truyền đi từ lâu rồi, chẳng qua là Lucia không biết đó là cậu mà thôi. Tôi đoán.... chắc chắn là cô ta đã biết, không có gì bất ngờ

, cô ta nhất định sẽ tìm đến cậu nhanh thôi!"

Ôn Thanh Vân sốt ruột nói.

Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì hung hăng híp mắt lại, bàn tay to không kìm được nắm chặt điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo.

Anh đoán được mình sẽ gặp lại Lucia, nhưng anh không muốn gặp vào lúc này.

Anh không muốn để cho Hứa Minh Tâm biết dáng vẻ thảm hại của mình trước đây, lúc đó anh ta còn chưa phải là cậu ba Cố, cũng chưa có tập đoàn J.C to lớn, thứ duy nhất mà anh có, chính là cái mạng này của mình.

Anh và anh hai lang bạt ở đây, mặc dù so với học sinh nghèo thì sướng hơn rất nhiều, tối thiểu Cố Gia Bảo chưa bao giờ cắt tiền của bọn họ, nhưng số tiền đầu tư phát triển bên ngoài, đều là bọn họ tự nghĩ cách kiếm được.

Cố Trác Đông căn bản sẽ không cho bọn họ dư nhiều tiền rảnh ranh, nếu bọn họ hỏi Cố Gia Bảo xin thêm một ít tài sản, vậy thì sẽ làm Cố Trác Đông chú ý, bọn họ cũng không dễ sống.

Cố Trác Đông sẽ không làm hại đến tính mạng của bọn họ, nhưng làm bị thương, bán thân bất toại, thì anh ta vẫn dám.

Cho nên anh và anh hai luôn cẩn thận từng li từng tí, cố gắng dốc sức làm việc, mới có được sự nghiệp như bây giờ.

Hứa Minh Tâm không cần biết về quá khứ của anh, cô chỉ cần ở bên anh hưởng thụ tương lai thôi.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ tự giải quyết."

"Đừng quá kích động, Lucia là người như thế nào, tôi nghĩ cậu rõ hơn tôi."

"Ừm, cảm ơn."

Cúp máy xong, Hứa Minh Tâm nhận thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng, chắc là một tin không tốt.

Cô lo lắng hỏi: "Có chuyện gì rồi à? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Chuyện làm ăn thôi, không có gì. Minh Tâm, tôi chợt nhớ ra là hôm nay tôi còn phải đi xã giao, đưa em đi cùng không tiện, em ở văn phòng một mình cũng rất chán, em ở nhà chờ tôi nhé."

"Không sao, mình tôi thì tôi xem tạp chí cũng được."

"Tôi sẽ không yên tâm, tôi bảo Khương Tuấn đưa em về, tôi tự gọi xe đi tới công ty."

"Vậy... vậy cũng được."

Cô cũng không nghĩ nhiều, sau đó cô được Khương Tuấn đưa về.

Anh tới công ty chi nhánh, lễ tân lập tức nói: "Giám đốc Cố, trên lầu có một vị tam tiểu thư của Caitlin, nói là tới chúc mừng riêng."

"Tôi biết rồi, hủy hết lịch trình buổi chiều, đừng cho bất kỳ ai đi làm phiền chúng tôi."

"Vâng, thưa giám đốc Cố."

Cố Gia Huy đi lên tầng, Maya đã dẫn người vào phòng nghỉ ngơi rồi.

Anh đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một chiếc váy dài màu đen, buộc vòng quanh dáng người lung linh, cả người trông tôn quý mà lại thần bí, nhưng... cũng làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Cô ta đang xem bức tranh ở trên tường, nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng giày, liền biết là anh đã tới.

Cô ta nhẹ nhàng mở miệng, nói tiếng trung lưu loát.

"Anh vẫn thích những bức tranh hậu hiện đại, thích tông màu lạnh trắng đen... anh đúng là chẳng thay đổi gì, Bonnie."

Cô ta sâu kín nói, tiện đà quay người lại.

Đôi mắt xanh như biển kia nhìn anh chăm chú.

"Bây giờ tôi phải gọi anh là gì, Cố Gia Huy, hay là Bonnie?"

"Cố Gia Huy."

Anh bật ra tên của mình.

"Lâu ngày không gặp, anh... lạnh nhạt với tôi thế à?"

Cô ta nhìn anh, khóe mắt ươn ướt.

Lúc trước cô ta che giấu thân phận, quen biết anh, bị anh hấp dẫn.

Biết rõ anh không quyền không thế, chắc chắn bố sẽ không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, nhưng cô ta vẫn không chùn bước. Bởi vì cô ta biết, sự nghèo khó của anh chỉ là nhất thời, anh nhất định là người làm nên việc lớn, chỉ cần cho anh thời gian và tài nguyên nhất định, chắc chắn anh có thể tạo ra sự nghiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK