"Không sợ, có anh thì tôi không sợ, tôi chỉ giận mình, nếu tôi mà tới ăn bánh ga tô sớm hơn, chúng ta đã xuống núi, và sẽ không gặp phải trận mưa to."
Cô khóc không thành tiếng, giống như một đứa trẻ vậy.
Cố Gia Huy ôm cô vào lòng, anh nói: "Chúng ta đón sinh nhật trước, có được không nào? Những thứ này tôi che chở đến bây giờ, chính là để chờ em tới."
"Đã đến lúc này rồi anh vẫn còn nghĩ đến đón sinh nhật à..."
"Không khóc, người được chúc thọ là không được khóc đâu, em ước đi, nói không chừng ông trời có thể nghe thấy đấy."
"Thế tôi cầu nguyện ông trời cho chúng ta tránh được kiếp này, là tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Nếu thật sự cần người phải chết, cô hy vọng người đó là mình, để cho Cố Gia Huy sống thật tốt.
Cô thầm cầu nguyện trong lòng, yên lặng khẩn cầu thượng đế.
Nếu đã không trốn được, cô cũng chỉ có thể bình tĩnh thôi.
Anh thành thục trầm ổn hơn mình, vào lúc nguy hiểm như thế này, vẫn không nhìn ra bất kỳ sự nôn nóng bất an nào trên khuôn mặt anh, anh vững trãi như núi thái sơn.
Cố Gia Huy mở hộp bánh ra, là một... chiếc bánh kem heo Becky không đẹp cho lắm.
Hình vẽ heo Becky nguệch nguệch ngoạc ngoạc, trông rất kỳ.
Cô chợt nghĩ tới điều gì đó, cô không kìm được hỏi: "Cái này... chắc không phải là anh làm đấy chứ?"
Cuối cùng nét mặt của Cố Gia Huy đã có biến hóa rất nhỏ.
Cô hoa mắt rồi, thế mà cô lại thấy anh đỏ mặt?
Anh ho khan: "Ừm, lần đầu làm, ăn ngon."
Cô không biết, để làm chiếc bánh ga tô này, anh không biết đã thất bại bao nhiêu lần.
Lúc đầu anh tưởng là hai ngày mình đều ở đây, là đủ để hoàn thành nhiệm vụ này, anh đã chọn riêng hình mà cô thích, nhưng không ngờ mình không có thiên phú làm bánh ga tô.
Hai ngày, miễn cưỡng thành công, làm ra cái này.
"Anh biết làm bánh ga tô à?"
Hứa Minh Tâm ngạc nhiên, cô cũng quên luôn hoàn cảnh mà bọn họ đang ở trong.
Bây giờ trong đầu cô toàn là hình ảnh Cố Gia Huy đeo tạp dề, cả người toàn là bột mỳ, nghĩ thôi đã thấy rất buồn cười rồi.
Anh đẹp trai thế này, ngón tay thon dài như ngọc, dáng vẻ anh cầm dao vô cùng đẹp trai.
Nhìn thế nào cũng thấy là làm xử lý cao cấp, nhưng không ngờ anh lại làm bánh ga tô.
"Em mau ăn đi, nếm thử xem thế nào."
"Con heo Becky này của anh xấu quá."
"Heo mẹ thôi mà, cần đẹp làm gì?" Anh nói với vẻ đương nhiên.
Heo mẹ...
Đây là cái quái gì vậy, người ta tên là Becky có được không hả, cho dù đúng là heo mẹ, thì đó cũng là một em gái heo hồng phấn! Sao có thể nói thô tục như vậy?
Hứa Minh Tâm cởi áo mưa của mình ra khoác lên người anh, sợ anh tiếp tục dính mưa, còn cô thì ở trong góc.
Thật ra quần áo của cô đã ướt sũng rồi, trong giầy còn đang ục ục đầy nước.
Hôm nay, không thể không bị cảm lạnh rồi.
Nhưng, có thể ở cùng anh, cô đã rất vui và hạnh phúc rồi, dường như cô cũng không lạnh nữa, cả người cũng ấm áp, giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy.
Bánh ngọt được cắt hai miếng, hai người mỗi người một miếng.
Hứa Minh Tâm nếm thử một lần, bơ quá ngọt, bánh cũng quá cứng.
Cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Cố Gia Huy, dù sao cũng là lần đầu tiên người ta làm ta chiếc bánh ga tô như thế này, tốt xấu gì cũng phải nể mặt khen một chút, không thể đả kích tính tích cực của đại boss!
"Rất ngon!" Cô làm ra vẻ ngạc nhiên rồi nói, vẻ mặt hưng phấn nhìn Cố Gia Huy, cô nói: "Anh chắc chắn trước đây anh chưa làm bánh ga tô bao giờ chứ? Tay nghề này của anh sắp so được với đầu bếp làm bánh ngọt chính quy rồi, nếu lúc tôi mới học, tôi có tay nghề này của anh, thì tôi vui chết mất. Không ngờ hình vẽ thì vẽ xấu,
bên trong lại rất ngon!"
"Đó là tất nhiên, em cũng không nhìn xem ai là người làm ra cái bánh này. Ngon thì em ăn nhiều vào nhé."
"Đương nhiên rồi, tôi nhận thầu rồi!"
Cô cắn miếng to.
Bở này quá ngọt ngấy, nhét một miếng to, cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô vẫn mỉm cười nuốt xuống, không cho anh nhận ra.
Cô liên tục khen, bảo là ăn ngon.
Cô uống đồ uống và ăn đồ ăn vặt mà anh mang tới, nghĩ đến lần đầu tiên ở cùng anh ở chỗ này, trời cũng mưa, nhưng không mưa to như này.
Cô rất sợ, Cố Gia Huy tìm tới, cô rủ anh ăn rất nhiều đồ ăn vặt không dinh dưỡng, vì thế đến tối anh còn nhập viện.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được bật cười.
"Em cười cái gì?"
Anh cốc đầu cô rồi hỏi.
"Nghĩ đến lần đầu tiên chúng ta ở đây, dạ dày cao quý như kia còn không sợ chết ăn thực phẩm rác, anh là sợ độc không chết được anh à?"
"Nhìn em ăn, tôi không kìm được. Nhìn em ăn trông rất ngon, em biết không?"
"Nhìn tôi ăn trông rất ngon á?"
"Nhìn em ăn, tôi có một loại cảm giác hạnh phúc, giống như thể đồ ăn đó rất ngon, mỹ vị ngon miệng, cho nên nhìn em ăn, cho dù đồ ăn đó có khó ăn đi chăng nữa, tôi cũng cảm thấy ăn rất ngon."
Anh cười nhẹ nói.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, trong lòng hơi ấm áp.
Cô hít sâu một hơi, rồi nắm chặt tay và nói: "Cố Gia Huy, cho dù có như thế nào, tôi cũng nên nói với anh một tiếng xin lỗi. Tôi còn tưởng là mấy hôm nay anh vì Lucia mà không để ý đến tôi, vì điều này tôi đã buồn rất lâu. Không ngờ... anh là đang chuẩn bị sinh nhật cho tôi, là tôi đã hiểu lầm anh."
"Trách tôi không nói rõ với em chứ, tôi và cô ta... một lời khó nói hết, rất phức tạp. Nhưng tôi bảo đảm, tôi và cô ta đã là quá khứ rồi, em mới là tương lai của tôi."
"Ừm, tôi biết rồi."
Cô gật đầu thật mạnh.
Bây giờ rõ ràng là bên ngoài rất nguy hiểm, mưa to vẫn chưa có dấu hiệu dừng, nước bùn cũng sắp chảy vào rồi.
Nhưng bên trong động nhân duyên nho nhỏ, bọn họ lại không cảm nhận được...
Có lẽ là đã cảm nhận được nguy cơ, nhưng mà cảm giác hạnh phúc luc này đã chiến thắng nỗi sợ.
Hứa Minh Tâm tiêu diệt hết chiếc bánh ga tô với tốc độ nhanh nhất, Cố Gia Huy khoác áo mưa lên người cô, sau đó kéo cô ra ngoài, cho cô giẫm lên mình, trèo lên sau tảng đá ở phía trên động.
Lúc này cô mới chú ý thấy, phía trên động nhân duyên có một tảng đá lớn, trông có vẻ rất nặng, là một khối tự nhiên với động nhân duyên.
Nếu mà thật sự có đất đá trôi vào thì có tảng đá to này chắn, hình như cũng tốt hơn một chút.
Nếu mà cứ ngồi yên ở trong động, đất đá trôi tới, có chạy cũng không chạy được.
"Sao anh chú ý thấy vậy?"
"Tôi không nỡ để em chết, nếu không có tảng đá này, tôi đã mạo hiểm đưa em xuống núi rồi. Bất luận thế nào, tôi cũng phải bảo đảm an toàn của em, đây là việc mà đàn ông phải làm."
"Thế mạng của anh không phải là mạng à? Cái gì gọi là việc mà đàn ông phải làm, không có ai sinh ra đã là người phục vụ vì người khác!"
Cô không kìm được thở phì phì nói.
"Nhưng tôi cứ vì em phục vụ đấy, mạng của tôi là mạng, nhưng không bằng em."
Anh nặng nề nói.
"Toàn là nói nhảm!"
"Ở chỗ tôi, tôn là chân lý."
"Anh..."
Cô chán nản, không biết nói gì để phản bác.
Sao anh có thể coi trọng cô như thế, rõ ràng cô chẳng tìm được ưu điểm nào mà.
Bọn họ đi đến mặt trên, tảng đá rất to, vừa khéo che được hai người.
Nhưng cô chú ý thấy, rõ ràng là Cố Gia Huy có di chuyển một chút, để cô hoàn toàn không bị gió mưa thổi vào, anh thì nửa người đều ở bên ngoài.
Vành mắt cô ươn ướt, chóp mũi cay cay.
Cô muốn dịch về, nhưng lại bị anh ôm chặt lưng.
"Đừng nhúc nhích lung tung, tôi khỏe hơn em, em không ốm là được, cơn mưa này nhất thời chưa ngừng được đâu."
"Anh là người làm bằng sắt à?" Cô bực mình nói.
"Ừm, em nói cái gì thì là cái nấy." "Anh... anh muốn tôi tức chết đây mà!"