"Cô... sao cô lại vào đây? Nam nữ thụ thụ bất thân... phi lễ chớ nhìn..."
Anh ta đỏ mặt, máu trong người lập tức như vọt đến đỉnh đầu, hai má nóng phỏng.
"Tôi... tôi muốn uống nước, dạ dày khó chịu quá, tôi muốn..."
Cô ấy còn chưa nói xong, đã nôn, trên người, trên sàn nhà toàn là bãi nôn.
Sau khi nôn xong, cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Ôn Thành thấy thế, anh ta vội vàng kéo cô ấy vào phòng tắm, sau đó bắt đầu lau sàn.
Sau khi lau sạch đồng bẩn trên sàn, anh ta lúng túng nhìn Bạch Thư Hân đang nằm sấp trên
sàn.
Đống bẩn trên sàn thì dễ xử lý, nhưng đám bẩn trên người Bạch Thư Hân thì làm sao đây?
Ánh mắt anh ta dừng ở ngực Bạch Thư Hân, hai má càng nóng hơn, nghĩ tới lần trước ở nhà ăn, hình như tay mình...
Suy nghĩ còn chưa đi sâu vào, đã bị Ôn Thành lớn tiếng cắt ngang.
"Ôn Thành, mày đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?"
Anh ta dùng nước lạnh rửa mặt, hít thở sâu vài cái.
Bây giờ xuống tầng mua quần áo nữ hiển nhiên là không thực tế, anh ta tìm được một cái áo sơ mi trắng từ tủ quần áo.
Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng của Bạch Thư Hân, anh ta hơi ngượng ngùng. Anh ta cào cào tóc, rồi nói: "Phi lễ chớ nhìn, phí lễ chớ nghe, tôi... không phải tôi cố ý đâu, tôi cũng sợ cô để như thế này ngủ một đêm không tốt. Tôi... tôi tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào, nếu mà có... trời giáng lôi... hay là đừng phát thề độc nặng như vậy, hình như vừa nãy tôi có suy nghĩ
linh tinh rồi. Tôi... tôi bảo đảm không bắt nạt cô, tôi chỉ giúp cô thay quần áo mà thôi."
Bạch Thư Hân mặc áo T shirt, nếu mà cởi ra, chắc chắn sẽ làm bẩn mặt, bẩn tóc.
Anh ta đành phải lấy kéo đến, cắt từ từ.
Chiếc kéo di chuyển một phút, làn da trắng nõn đó liền hiện ra một tấc.
Quần áo cắt ra, anh ta nhìn thấy áo ngực màu trắng có viền ren.
Thế mà anh lại không kìm lòng nổi trượt trượt yết hầu.
"Ôn Thành... mày... mày là chính nhân quân tử, không... không được suy nghĩ linh tinh"
Ôn Thành cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh ta còn không quên nhắc nhở mình.
Anh ta khẽ nghiêng đầu, kéo quần áo bẩn ra, sau đó mặc áo sơ mi trắng của mình lên người cô.
Anh ta cài cúc áo cho cô ấy, ngón tay sẽ có một chút ma xát.
Anh ta đã chạm đến làn da của cô ấy, người cô ấy nóng hầm hập, rượu cồn bốc hơi, cả người đều đổ mồ hôi.
Anh ta có thể ngửi thấy mùi rượu cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt như có như không đó.
Không phải là mùi nước hoa, giống như là mùi thơm của sữa tắm, dầu gội.
Tóm lại, rất thơm.
Vào khoảnh khắc anh ta chạm ngón tay vào cơ thể giống như bị luồng điện nhỏ đánh qua, cả người đều khẽ run.
Anh ta vội vàng thu tay về.
Bây giờ cả người Bạch Thư Hân đang toát mồ hôi, nóng lắm, đột nhiên cảm nhận được có thứ mát lạnh chạm vào mình, cô ấy không nhịn được đưa tay ra bắt lấy.
Tay cô ấy rất nhỏ rất mềm, lòng bàn tay có một tầng mồ hôi.
Cô ấy nắm chặt bàn tay to của anh ta, đưa lên mặt mình.
"Thật dễ chịu... khối băng... đừng đi..."
Cô ấy lầm bầm tự nói, Ôn Thành cứng người, một cử động cũng không dám động, ngây ra như phỗng.