Hứa Minh Tâm ngủ rất say, hình như có người đi vào giấc mơ rồi nói với cô một câu.
"Hứa Minh Tâm, tôi yêu em."
Là giọng của ai nhỉ?
Hình như là giọng của cậu ba Cố.
Anh lại bắt đầu sến sẩm rồi, lời yêu thường thật là càng ngày càng nhiều.
Aiz, đáng thương đáng thương cho anh, đáp lại một chút vậy.
"Ừm, tôi cũng yêu anh."
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm đã đặt báo thức, cô dậy từ rất sớm.
Việc đầu tiên là gửi lời chúc năm mới.
Cái này là truyền thống!
Cô cảm thấy gửi vào trong nhóm thì rất không có lòng, cho nên mỗi một tin nhắn cô đều nhắn tay.
Cô cũng sẽ không gửi hết cho tất cả mọi người, những người tám trăm năm không liên lạc, cô lười phải lãng phí thời gian ả.
Cô gửi hết một lượt cho thầy cô giáo và bạn cùng phòng.
Còn có Bạch Thư Hân và Cố Yên yêu dấu, hai đại mỹ nữ.
Cô không có nick của ông cụ, cô vội vàng gọi Cố Gia Huy đang ở trong phòng vệ sinh một tiếng.
"Sao vậy?"
"Anh đã gửi tin nhắn chưa?"
"Gửi tin nhắn gì?"
"Tin nhắn chúc mừng năm mới ý! Phải gửi cho người quan trọng. Ít nhất thì anh cũng phải gửi cho bố anh tin nhắn chúc tết, gọi điện điện gì đó, với cả chị Vân, bác sĩ Lệ nữa!"
"Bọn họ biết tôi không ăn tết."
"Thế bây giờ anh đã ăn tết rồi mà, đúng không? Ăn tết rồi thì phải theo quy củ, cái này không được thiếu!" Hứa Minh Tâm cố chấp nói, đây là phong tục tốt đẹp. Ngày lễ ngày tết, phải gửi lời hỏi thăm thân bằng bạn hữu.
Cố Gia Huy bất đắc dĩ, anh cảm thấy gọi điện thoại rất kỳ cục, anh đành phải gửi tin nhắn.
Anh chỉ gửi cho năm người.
Ông cụ, Cố Yên, Ôn Thanh Vân, Lệ Nghiêm.
Điện thoại của Hứa Minh Tâm ting một cái, không ngờ là tin nhắn của Cố Gia Huy.
"Anh gửi cho tôi làm gì?"
"Chẳng phải em bảo là phải gửi cho người quan trọng sao? Em cũng là người quan trọng."
"Nhưng tôi đang ở cạnh anh mà, anh có thể nhìn thấy tôi mà, anh có thể chúc tôi năm mới vui vẻ ngay lúc này mà!"
"Ở cạnh tôi thì sao, tôi nói miệng rồi thì không được gửi tin nhắn nữa sao? Em là người quan trọng của tôi, tôi cũng gửi tin nhắn cho em, không có vấn đề gì hết."
"Được rồi, cũng được! Tối qua tôi chưa tắm, tôi đi tắm đây."
Hứa Minh Tâm nhảy xuống giường, hấp tấp đi tắm rửa.
Cô muốn mặc quần áo tết.
Cố Gia Huy đang mặc quần áo, điện thoại vang lên, là ông cụ Cổ.
Anh bắt máy, Cố Gia Bảo vội vàng hỏi: "Con là con trai bố hả? Con vẫn là cậu ba Cố hả?"
"Bố, là con, sao vậy?"
"Tin nhắn vừa nãy là con gửi hả? Không phải cô bé Minh Tâm gửi hả?"
"Không phải, nhưng mà là cô ấy bảo con gửi, con không biết gửi cái gì, nên đã viết vài chữ năm mới vui vẻ." "Ay ya, có vợ vào khác hẳn, hiểu biết nhiều thế này rồi. Bố nuôi con hai mươi tám năm, đã lần nào con gửi tin nhắn chúc tết cho bố đâu! Vừa nãy bố còn tưởng là bố đang nằm mơ, không ngờ Yên Yên cũng nhận được. Bố còn tưởng là Minh Tâm gửi cơ, không ngờ là con thật. Nghe lời vợ là đúng, phải thế này này, bố con cảm động sắp khóc rồi."
"Hôm nay đưa Minh Tâm về ăn cơm, bảo ông An cũng qua luôn, cả nhà ta tưng bừng náo nhiệt!"
"Vâng, con biết rồi."
Cách chiếc điện thoại, Cố Gia Huy cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của ông.
Anh chợt nghĩ, có yếu lòng, trong lòng có ràng buộc cũng không phải chuyện gì xấu.
Có cô ở đây, hình như mình đã có thêm rất nhiều tình người.
Mà như thế, cũng không làm cho người ta ghét, trái lại... anh gặp được một bản thân khác.
Cô, lúc nào cũng mang lại niềm vui bất ngờ cho người khác.
Hứa Minh Tâm đánh răng rửa mặt tắm rửa xong đi ra, cô thay một bộ quần áo mới tinh, là một chiếc áo khoác màu lông nhạt, bên trong là áo len trắng và quần bò.
Dưới chân thì cô đi một đôi dép lê đáng yêu hình hoạt hình, cô cười hì hì rồi chạy tới ôm chặt Cố Gia Huy như con bạch tuộc bám lên người anh.
"Năm mới vui vẻ, cậu ba Cố!"