Cố Gia Huy cũng không thèm nhìn Cố Trác Đông lấy một cái, anh quay người bước nhanh rời đi.
Cánh cửa phòng họp đóng lại, bên trong truyền tới tiếng hét của Cố Trác Đông.
Cổ Trác Đông thua rồi, tiếp theo là Kaitllin.
Cố Gia Bảo đưa Cổ Cố về nhà cũ, ông ấy phấn khích như một đứa trẻ, không ngừng chuẩn
bị.
Ông ấy mua cho Cố Cố món đồ chơi tốt nhất, sai người chuẩn bị đồ ăn ngon nhất cho cô bé.
Cô bé muốn đi đâu thì đi đó, muốn cái gì thì cho cái đó.
Cố Gia Bảo nhìn cô bé, ông ấy thổn thức không thôi, tâm tình ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Nếu thằng hai vẫn còn sống, con gái và vợ đều đã có, cả nhà sẽ hòa thuận vui vẻ cỡ nào
đây.
"Ông nội, cháu lớn lên không xinh, nên dọa ông khóc à? Từ lúc ông gặp cháu, ông toàn khóc, khóc đến bây giờ luôn..."
"Không, Cố Cố xinh lắm. Là ông nội... trong mắt ông có hạt bụi bay vào mắt, không sao đâu."
"Thế Cố Cổ thổi cho ông được không?"
Cố Cố nhoài người lại gần mặt của Cố Gia Bảo, tỉ mỉ thổi mắt cho ông ấy.
Cố Gia Bảo thấy cô bé hiểu chuyện như vậy, cổ họng tắc nghẹt.
"Cố Cổ, giờ cháu ở đây chơi một lúc, ông nội về phòng có chút việc.
Cố Gia Bảo vội vàng rời đi, một mình trốn trong phòng im lặng rơi lệ.
Ông ấy run rẩy mở ngăn kéo ra, bên trong là ảnh chụp chung của cả nhà bốn người.
Trong bức ảnh có ông ấy và ba con trai, đây là tấm ảnh chụp chung trước khi cậu hai cậu ba ra nước ngoài, ông ấy vốn nghĩ là đợi bọn họ trở về, cái nhà này vẫn sẽ đoàn tụ.
Nhưng không ngờ...
Ông ấy im lặng lau nước mắt, lúc này Cố Gia Huy tới gõ cửa.
Ông ấy vội vàng lau khóe mắt, để anh vào.
Cố Gia Huy thấy hốc mắt ông ấy đỏ, anh nói: "Cố Cổ bảo bố về phòng rồi, cho nên con tới xem xem sao. Tối nay con còn phải đưa Cổ Cố về."
"Cố Cố không để ở chỗ bố được sao? Bố muốn gần gũi với con bé hơn"
"Trừ chỗ con ra, tôi không tin tưởng bất kỳ nơi nào. Nếu con đoán không nhầm, Cố Trác Đông sẽ ra tay, chắc hẳn bố hiểu con trai mình nhất."
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Gia Huy híp mắt.
"BỐ, nếu Cổ Trác Đông thật sự làm hại Cố Cố, con sẽ không tha cho anh ta."
Cố Gia Bảo nghe thấy vậy, cuối cùng ông ấy nhụt chí.
Ông ấy quá hiểu con trai mình.
"Thế... tối nay cùng ăn bữa cơm được không? Bố muốn ngắm đứa bé này nhiều hơn. Thật vất vả cho mẹ con bé, lần này con bé có về không? Bố muốn gặp con bé một lần, gặp mặt cảm ơn con bé"
"Chị ấy không về, chị ấy vẫn không thể chấp nhận sự thật anh hai đã ra đi."
"Thằng hai đã tìm được một cô vợ tốt, con và thằng hai đều rất tốt, là bố không tốt."
"Chuyện đã qua rồi, thì đừng nhắc nữa, xuống tầng đi, Cố Cố đang đợi bố đó."
Cố Gia Bảo gật đầu, cúi người đi xuống lầu.
Trong nháy mắt, trông ông ấy nhu già đi vài tuổi.
Buổi tối, Cố Gia Huy đưa Cổ Cố về, anh bảo Khương Tuấn tìm người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Cố Trác Đông, thậm chí anh còn thông báo cho Ngôn Dương, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Cố Cổ, bảo đảo không có sơ suất.
Anh sợ Cố Trác Đông sẽ làm hại Cố Cố.
Sau khi từ nhà cũ về, anh đau đầu kinh khủng.
Anh đi vào thư phòng tính làm việc, nhưng không ngờ lại mệt quá ngủ thiếp đi.
Cơn ác mộng bốn năm trước lại hiện ra lần nữa.
Anh mơ thấy Lucia.
Cô ta đứng trên boong thuyền, quay lưng về mình, mắt lạnh nhìn duy thuyền bốc cháy hừng hừng ở xa xa.
Cố Gia Huy tiến lên, chế trụ bả vai cô ta, anh phẫn nộ quát: "Nói cho tôi biết, tại sao cô phải làm như vậy."