Anh ta nhìn về phía Bạch Thư Hân, cô ấy vẫn chưa thể phản ứng lại, ngây ra như phỗng.
Cô ấy kéo ống tay áo của anh ta, rồi nói: "Cái gì gọi là... chỉ là em gái, chúng ta không có quan hệ huyết thống. Liệu anh có nhầm không vậy, thật ra trong lòng anh cũng có em, chẳng qua bản thân anh không biết mà thôi. Nếu không... tại sao anh lại rời khỏi hôn lễ?"
"Bởi vì trách nhiệm và nghĩa vụ với em, đã có suốt hai mươi mốt năm thâm căn cố đế. Cho nên trong lúc nhất thời anh không thể vứt bỏ em, không lo cho em. Anh có điều mắc nợ Cố Yên, anh sẽ từ từ bù đắp lại, nhưng... anh muốn nhận rõ tình cảm mà anh dành cho em trước."
"Em không cần anh tận nghĩa vụ với em, em cũng không thích anh làm anh trai em, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, tình cảm bao nhiêu năm như vậy, tại sao... tại sao lại không bằng Cố Yên? Tại sao?" "Anh coi em là em gái, coi cô ta làm phụ nữ... đây chính là đáp án. Trước đây anh thương em bảo vệ em, là bởi vì bố mẹ qua đời, em chỉ có anh, anh phải tốt với em gấp bội, mới có thể bù đắp được nỗi tiếc nuối của bố mẹ qua đời. Bây giờ, anh thương em bảo vệ em, là vì báo đáp ân tình của bố mẹ, bọn họ đã nuôi dưỡng anh
thành người, không để anh chết yểu. Cho nên, anh càng không thể để em xảy ra chuyện. Em là huyết mạch duy nhất của bố mẹ, anh có chết thì em cũng không thể xảy ra chuyện!" "Anh coi em còn quan trọng hơn cả tính mạng của anh, anh bảo em... người anh thích là Cố Yên, không phải em sao? Sao... sao có thể chứ, nhất định là có chỗ nào đó sai rồi. Lệ Nghiêm, anh hãy nhìn kỹ em đây này, sở dĩ anh có hứng thú với Cố Yên, là bởi vì cô ấy giống em, giống tính cách của em,
cho nên anh mới có hứng thú với cô ấy. Người mà anh yêu đầu tiên phải là em, chứ không phải cô ta!"
Bạch Thư Hân không chịu hết hi vọng, cô ấy nắm chặt tay Lệ Nghiêm, nắm chặt như thế, giống như là đang nắm lấy cả thế giới, không muốn để anh ta rời đi.
Lệ Nghiêm nhìn khuôn mặt nhỏ giàn dụa nước mắt của cô ấy, trái tim khẽ đau.
"Thư Hân, trước đây đúng là anh hồ đồ, không có xác định rõ giới hạn đối với tình cảm. Cho dù bây giờ anh biết, em không phải làm em gái ruột của anh, bảo anh chọn một người giữa em và Cố Yên, anh vẫn sẽ chọn Cố Yên."
"Tại sao... nhất định là suy nghĩ trước đây của anh đã thâm căn cố đế, cho nên anh mới làm như thế. Lệ Nghiêm, chúng ta bao nhiêu năm, anh chiều em yêu em dằng dẵng hai mươi mốt năm, anh muốn lấy đi tất cả sao, em không cho phép."
"Anh không có lấy đi, em vẫn là người em gái mà anh thương yêu nhất..."
"Không cần, em không cần làm em gái của anh!"
Cảm xúc của Bạch Thư Hân dần mất khống chế, cô ấy ôm chặt Lệ Nghiêm, cánh môi liền hôn lên.
"Thư Hân, đủ rồi, anh là anh trai của em."
"Anh trai ư? Em không cần cái anh trai này, em thích anh, anh đã nghe thấy chưa, em đã thích anh bao nhiêu năm, không cần làm em gái của anh!"
"Nhưng... chúng ta chỉ có thể là anh em, những chuyện hoang đường mà anh làm với em, anh sẽ nhận trách phạt ở chỗ chú, cho em một cái công đạo vừa ý!"
"Anh... anh đã biết rồi sao?"
Bạch Thư Hân nhìn anh với vẻ khiếp sợ.
Thật ra, Lệ Nghiêm còn là một người khá truyền thống, muốn cơ thể của cô ấy rồi thì chắc chắn sẽ phụ trách cho cô ấy.
Nhưng mà, bây giờ anh ta thà chịu phạt, cũng không muốn ở bên cô ấy.
Anh ta đã nhận rõ tình cảm của mình rồi thật sao?
Tình cảm mà anh ta dành cho cô ấy chỉ là tình cảm anh em, không có một tí tình cảm nam nữ nào sao?
Cho dù...
Rung động trong phút chốc cũng được!
"Đúng, anh biết rồi. Anh có thẹn với em, anh sẽ bù đắp."
"Anh lấy cái gì để bù đắp? Đây là trong sạch cả đời của con gái, anh cưới em! Cưới em thì coi như trả ân tình cho bố mẹ em, cũng bù đắp nỗi hổ thẹn với em! Chúng ta không phải là anh em ruột, chỉ cần thông báo ra ngoài, thì chúng ta có thể kết hôn hợp lẽ thường! Lệ Nghiêm, cưới em!"