Khuôn mặt nhỏ của Trình Hoa đỏ bừng, năm nay cô ta hai mươi tuổi, trổ mã duyên dáng yêu kiều, vả lại còn xinh đẹp, bên cạnh toàn là người theo đuổi.
Nhưng cô ta lại không vừa ý ai, cho đến hiện tại, khi Cố Gia Huy xuất hiện nổi bật khắp thành phố.
Cô ta không kìm được tò mò, tốn rất nhiều công sức trên người anh.
Càng đi vào tìm hiểu, cô ta càng phát hiện, Cố Gia Huy giống như câu đố, thần bí khó lường.
Nhìn không thấu!
Tâm tư của người này giống như ngôi sao biển rộng, sâu không lường được.
Nhưng càng là người đàn ông có độ khó cao như vậy, thì mới có thể gợi lên dục vọng chinh phục của cô ta.
Người đàn ông mà cô ta muốn, là người đàn ông có thể chi phối mình, nhưng có thể để mình nép vào người như chim nhỏ.
Cổ Gia Huy một mình phụ trách một mặt công tác, có năng lực có trách nhiệm, có vẻ ngoài có tư tưởng.
Tuổi còn trẻ, không có sở thích xấu, quả thực chính là ý trung nhân của cô ta, anh xuất hiện đột ngột, đã lấy đi toàn bộ ánh mắt của cô ta.
Cô ta liền bảo với người nhà, cứ muốn đến chỗ người ta đề nghị kết thông gia, cho dù ông nội đã nói, Cố Gia Huy đã đính hôn với người khác rồi, nhưng cô ta vẫn muốn thử một lần.
Cô ta đã điều tra về Hứa Minh Tâm, người phụ nữ như vậy cũng xứng đánh đồng với cô ta ư?
Ván này, mình thắng chắc không lỗ!
Nhưng không ngờ, lần đầu gặp mặt, cô ta còn chưa kịp lưu lại ấn tượng tốt thì đã bị Cổ Gia Huy cự tuyệt mọi đường lui.
Cái gì gọi là không hợp? Cái gì gọi là hợp, anh và con bé nhà họ Hứa chính là hợp hả?
"Tôi và anh không hợp chỗ nào?" Trình Hoa cũng rất bướng bỉnh, cô ta không cam tâm nói.
"Tôi thích đàn ông, giới tính có khác biệt."
"Anh lừa người, những tin đồn đó là anh cố tình tung ra, anh lừa mấy người không biết gì thì thôi đi, anh còn muốn lừa tôi sao?"
"Hai cháu từ từ nói, bác và bố cháu đi uống trà đây. Lát nữa cháu đưa Trình Hoa về, bác Trình của cháu chỉ có một cục cưng này thôi, cháu nhất định phải bảo đảm an toàn cho con bé, nếu không bác Trình sẽ phải dạy dỗ cháu đấy!"
Bác Trình cố tình nói, ông ta nói vậy để tranh thủ một ít cơ hội cho cháu gái của ông ta.
Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, nhưng lại không tiện từ chối, dù sao thì đối phương cũng là bề trên của mình.
Anh chỉ có thể nhìn về phía Cố Gia Bảo.
Cố Gia Bảo gãi đầu, tỏ vẻ ông ấy cũng rất khó xử.
Bạn tốt nhiều năm, người ta nhờ mình chút chuyện này, không thể không nghe theo ý.
"Uống trà uống trà, tôi có một hũ chè xuân Long Tỉnh, uống ngon lắm"
Ông cụ làm bộ không nhìn thấy, quay đầu đi thẳng.
Trong lúc nhất thời, phòng chủ tịch rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trình Hoa chắp tay sau lưng, lên tiếng: "Cố Gia Huy, tôi đã nghe ngóng kỹ càng về anh rồi, tôi đã tốn không ít sức lực đấy. Anh đã từng chịu tổn thương vì tình yêu, cũng từng bị hãm hại, từng bị nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên anh đã tạo nên nội tâm ẩn nhẫn nhưng lại mạnh mẽ, tôi nói có đúng không?"
Lúc Cổ Gia Huy nghe đến câu "từng chịu tổn thương vì tình yêu", anh nhíu mày, con người rét lạnh âm trầm.
Anh không trả lời, vẻ mặt yên lặng. Trình Hoa thấy anh không phản bác, liên tiếp tục nói: "Thực ra tôi đã nghe qua đại danh của anh từ lâu lắm rồi, chẳng qua toàn là tin tiêu cực, nói anh vừa xấu vừa cổ lỗ sĩ, tính dục còn không rõ. Lúc đó tất nhiên sẽ không tốn tâm tư lên người anh, nhưng từ khi anh thể hiện tài năng đến nay, tôi phát hiện, anh là người mà tôi muốn."