Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Minh Tâm, bọn họ phải đi về đúng không? Tôi thấy vị tiểu thư này sắc mặt không được khỏe, để bọn họ đi bệnh viện đi."

Cố Gia Huy lên tiếng, rồi vỗ vai cô.

"Đúng, đi bệnh viện..."

[Cô đi cùng tôi.]

Giản lắc tay cô, rồi nhìn cô với vẻ mặt đáng thương.

Hứa Minh Tâm không thể từ chối được ánh mắt như thế này, ánh mắt yếu đuối vô tội như vậy, giống như là trẻ con vậy, làm cho người ta thấy thương yêu.

Cô cũng nhìn Cố Gia Huy với ánh mắt đáng thương như thế, bắt chước làm theo.

Sắc mặt Cố Gia Huy lập tức trầm xuống, anh đen mặt.

Có gì học nấy, thì lại học rất tốt nha.

Sao anh có thể từ chối cô được đây?

"Được rồi."

[Cô ngồi xe của tôi có được không.]

Anh ta tiếp tục hỏi.

"Được, thế cậu ba Cố, lát nữa anh lái xe tới là được."

"..."

Cố Gia Huy khẽ híp mắt, đột nhiên anh có một loại cảm giác vợ mình bị người ta cướp đi, hơn nữa còn là một người phụ nữ!

Anh chỉ có thể chui vào trong xe, đi một mình, còn Hứa Minh Tâm thì vào xe của Giản.

Dracula ngồi ở ghế phó lái, rồi nhìn Giản với vẻ khó xử, ông ấy dùng tay nói chuyện, cũng là vì kiêng dè Hứa Minh Tâm.

[Cô chủ, chúng ta phải về, bệnh tình của cô luôn do bác sĩ Antony phụ trách. Ở bên ngoài, tôi thật sự khó mà yên tâm được. Có quá nhiều người muốn mạng của cô, khó lòng phòng bị!]

[Tôi biết chú sẽ bảo vệ tôi, chắc chắn chú Dracula không nỡ để tôi chết đâu. Chú, vẫn còn mấy ngày nữa mẹ mới về?]

[Bốn ngày.]

[Thế tôi có thể ở bên ngoài chơi ba ngày không?]

"Không được!"

Dưới tình thế cấp bách, ông ấy thốt ra, giọng điệu có hơi sắc bén.

Ba ngày...

Đùa à!

"Cô chủ, cô như thế này chính là muốn mạng của lão nô đấy, tôi không ăn nói được với phía phu nhân."

[Chú Dracula, xin chú đấy, tôi biết chú có bản lĩnh qua được tai mắt của mẹ. Tôi lớn lên trong tòa thành từ nhỏ, tôi chỉ muốn tự do ở ba ngày này, sau này tôi sẽ nghe theo chú hết, được không?]

Anh ta nhìn ông ấy với ánh mắt thành khẩn, ánh mắt nóng rực, tha thiết như thế.

Anh ta khát vọng thế giới bên ngoài, nhưng anh ta lại giống như chim hoàng yến, vĩnh viễn bị nhốt.

[Thật... cái gì cũng nghe tôi hết sao?]

[Vâng, chú.]

Anh ta gật đầu một cách kiên định.

[Vậy được, tôi muốn cậu đồng ý với tôi, lần này sau khi về, cậu không được đi ra ngoài nữa, trừ phi là có dặn dò của phu nhân. Sau này, cậu cũng phải cắt đứt qua lại với cô Hứa, hiểu chưa?]

Giản nhìn thấy cái này, trái tim khẽ run lên, anh ta vô thức nhìn về phía Hứa Minh Tâm.

Cô xem không hiểu ngôn ngữ tay, không biết bọn họ đang nói gì, cho nên khi Giản nhìn sang nhìn, cô rất hoang mang.

"Cô không thoải mái à?"

Cô sờ trán anh ta, cũng không nóng lắm, chỉ là hơi lạnh, cơ thể run run.

Anh ta khẽ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Dracula, rồi ra hiệu bằng tay.

[Được, tôi đồng ý với chú.]

[Vậy thì được, tôi cũng tin cô chủ một lần, cho cô thời gian ba ngày.]

Khóe môi Giản nhếch lên một nụ cười nhạt, anh ta lập tức nắm lấy tay cô, rồi viết: [Buổi tối, cô có thể về nhà với tôi không? Tôi có thể chơi ở bên ngoài ba ngày, cô chơi cùng tôi được không? Tôi muốn đi xem pháo hoa, ăn bánh ngọt cô làm, được không?]

"Tất nhiên là được, thế thì một lời đã định."

Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đi tới bệnh viện.

Giản ngâm nước nửa tiếng đồng hồ, đến bệnh viện liền bắt đầu sốt, nhưng anh ta không chịu nằm viện, cứ đòi bác sĩ đưa đến chỗ Hứa Minh Tâm.

Thời gian anh ta ở bên ngoài có hạn, anh ta không muốn lãng phí ở trong bệnh viện.

Dracula thấy anh ta cố chấp như thế, trái tim cũng đau đớn.

Thiếu gia... tội gì cậu phải khổ thế?

Cuối cùng, bọn họ đến nơi ở tạm thời của Hứa Minh Tâm, cô dọn một phòng khách, cho anh ta ở lại.

Dracula cũng không chịu rời đi, đòi chăm sóc Giản, thậm chí còn mời bác sĩ giỏi nhất tới, để khám và trị liệu cho Giản.

Mọi việc Cố Gia Huy đều nghe theo ý của Hứa Minh Tâm, ở đây cô không có bạn bè, đây là người duy nhất, anh sẽ không nhẫn tâm cướp đi quyền của cô.

Cô không còn là trẻ con nữa, cô biết mình đang làm gì, anh chỉ cần đi ở phía trước, trải đường giúp cô là được.

Vả lại, tội gì anh phải ghen với một cô nhóc, dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi, đối với anh mà nói, thì chỉ như trẻ con thôi.

Mặc dù anh ta xinh đẹp hơn Hứa Minh Tâm, nhưng trong mắt anh, cô vợ nhà mình vẫn là xinh đẹp ngon miệng nhất.

Sau khi Giản truyền nước xong, cơ thể đã khỏe lên rất nhiều.

Nửa đêm, Hứa Minh Tâm không yên tâm, cô xuống giường định đi thăm Giản.

Cố Gia Huy không nhịn được nhíu chặt chân mày: "Cô ấy có bác sĩ, em đi làm gì?"

"Tuy tôi không phải là bác sĩ, nhưng tôi có thể chăm sóc cho người bệnh. Bác sĩ là nam, chú Dracula cũng là nam, có rất nhiều cái không tiện. Ngộ nhỡ cô ấy muốn đi vệ sinh thì sao? Chắc chắn cô ấy sẽ xấu hổ."

Cô sốt ruột nói, cô xoay người đi xuống giường, nhưng Cố Gia Huy đã bắt lấy cổ tay cô.

"Thế tôi thì sao?"

Anh bất đắc dĩ nói, lời này thật là ai oán.

"Anh ngoan ngoãn đi ngủ, ngủ sớm một chút, sáng mai phải đi làm đấy. Moa moa, ngủ ngon."

Nói xong, cô thơm lên má anh, rồi chuồn mất.

Nụ hôn này, rất qua loa, căn bản không phải là hôn chúc ngủ ngon.

Thế mà anh lại lưu lạc đến nỗi phòng không gối chiếc!

Anh không kìm được có chút buồn bực nghĩ.

Hứa Minh Tâm đi tới phòng của Giản, anh ta đang ở trong nhà vệ sinh, Dracula canh ở bên ngoài.

"Sao cô Hứa lại tới đây?"

"Tôi không yên tâm về Giản, tôi tới xem xem sao, cô ấy đang làm gì vậy?"

"Cô chủ nhà tôi đang đi vệ sinh."

"Thế tôi đi giúp..."

Cô kéo cửa thủy tinh ra, Giản ở bên trong đang tay chân luống cuống kéo quần áo, che giữa hai chân.

Cô đã nhìn thấy cái đùi trắng trắng của anh ta, da trắng lắm!

Cô đang định đi vào, không ngờ Dracula kéo áo cô lại, ông ấy nói: "Cái này... tôi làm thì hơn."

"Ông là đàn ông, sao mà được?"

"Cái này..."

Dracula xấu hổ rồi, cái này phải giải thích sao đây.

"Để tôi làm cho, nam nữ khác biệt." Cô nói.

Giản lập tức trả lời: [Tôi tự mặc quần áo, đợi tôi làm xong hai người hãng vào.]

Dracula có hơi lo lắng, nhưng bây giờ cũng không có cách tốt hơn.

Cửa thủy tinh lại đóng lại một lần nữa, Giản thở phào nhẹ nhõm.

Bồn cầu ở bên cạnh có để máy trợ lực, anh ta rất gắng gượng chống.

Hai chân anh ta vẫn có thể sử dụng được một ít lực, nhưng lại khong thể đi lại bình thường.

Anh ta gian nan mặc quần áo vào, cơ thể nặng nề ngã ngồi lên bồn cầu, anh ta đã toát đầy mồ hôi rồi.

Anh ta nhìn hai chân của mình, không khí trầm lặng đáng sợ, nếu không phải có điều trị thuốc nhiều năm, nó sẽ héo rũ xuống.

Tại sao anh ta lại là một phế nhân?

Đến cả chuyện đi bộ đơn giản như vậy, cũng khó như lên trời đối với anh ta.

Tại sao anh ta vẫn phải sống lay lắt?

Sống như thế này, thật sự có ý nghĩa sao?

Cho dù anh ta đoạt được cả gia tộc về tay, anh ta lại có năng lực sinh con nối dõi gì, bảo vệ gia tộc cơ chứ?

Anh ta chán nản đấm vào hai chân, ngay cả cảm giác đau cũng là rất nhỏ.

Anh ta đúng là một kẻ tàn phế!

"Giản, cô đã xong chưa?"

Bên ngoài truyền tới giọng nói lo lắng của Hứa Minh Tâm, anh ta lập tức thu lại cảm xúc bi thương, giả bộ như không có việc gì, anh ta gõ vào đồ vật, phát ra âm thanh, nhắc nhở bọn họ có thể đi vào rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK