Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tối qua cô... chưa tắm đã đi ngủ, bây giờ chắc chắn cả người toàn mùi rượu, như thế, như thể ra ngoài cũng không hay, cô... một cô gái như cô.." 

"Tôi biết rồi, cảm ơn." 

Cô ấy biết anh ta muốn nói gì, không đợi kịp ngắt lời. 

Cô ấy liếc mắt nhìn, thế mà kích cỡ lớn nhỏ nào cũng có, đoán chừng là anh ta cũng không biết cỡ ngực của mình. 

Thế mà bây giờ vẫn còn đàn ông không biết kích cỡ của phụ nữ? 

Chẳng phải đàn ông bây giờ toàn dùng mắt đoán sao? 

"Cái đó, quần áo của tôi..." 

Cô ấy có hơi ngượng ngùng, cô ấy xấu hổ nói. 

Không cần nghĩ cũng biết là anh ta thay, nhưng cô ấy vẫn không hết hi vọng, nỡ đâu có bất ngờ thì sao? 

Ôn Thành nghe thấy câu này, đầu óc nóng lên, sắc mặt lập tức đỏ lên. 

Anh ta ngập ngừng đứng yên tại chỗ, hai tay để thắt lưng đều yên lặng xiết chặt. 

Bạch Thư Hân thấy anh ta như này, cô ấy liền hiểu chắc chắn quần áo của mình là anh ta thay rồi. 

Anh ta có ý tốt thôi. 

"Cái đó... không xảy ra cái gì chứ? Tối qua tôi uống say, tôi không có làm chuyện gì quá đáng chứ?" 

"Yên tâm... cô ở chỗ tôi... tuyệt đối... an toàn tuyệt đối! Cho dù... cho dù cô cởi, cởi sạch, tôi cũng sẽ không làm bậy. Cô yên... tâm một trăm hai mươi phần trăm!" 

Anh ta nghe thấy lời nói của Bạch Thư Hân, thì lập tức giải thích, hận không thể vỗ ngực bảo đảm, mình tuyệt đối là chính nhân quân tử. 

Bạch Thư Hân không khỏi cảm thấy buồn cười, cô cảm thấy dáng vẻ anh ta đỏ mặt cũng rất đẹp trai, mặc dù bây giờ bị đánh rất thảm, nhưng vẫn có thể phân biệt ra đường nét tuấn lãng. 

Bạch Thư Hân nghĩ tới tối qua mình vô tâm vô phế, nhìn anh ta và người khác đánh nhau, còn châm biếm anh ta mấy câu. 

Cô ấy hơi áy náy: "Vết thương của anh đỡ hơn chưa? Chắc chắn là đau lắm đúng không?" 

"Có thể chịu đựng được." 

"Lát nữa tôi đi mua cho anh ít rượu thuốc nhé, chú tôi thường mua ở cửa hàng đó, điều trị bị thương rất lợi hại" 

"Được... cô, cô quyết định nhé." 

"Tật nói lắm của anh là nhìn thấy tôi mới như thế sao? Anh không nhìn tôi, nói chuyện liệu có đỡ cà lăm hơn không?" Bạch Thư Hân nghi ngoặc nói. 

Anh ta nghe vậy, thì thử quay người, rồi nói: "Như thế này à?" 

"Nói câu dài hơn chút." 

"Tôi hơi đói rồi, muốn, muốn ăn sáng không?" 

"Hình như tốt hơn rồi đó, anh thấy sao?" 

"Hình như có một chút." 

Bạch Thư Hân nghe vậy thì không nhịn được cảm tạ trời đất, cuối cùng không cần nghe anh ta nói lắp không xuôi như vậy nữa rồi. 

"Thế lần sau anh và tôi nói chuyện thì anh đừng nhìn tôi, muốn nói như nào thì cứ nói như thế, được không? Con người tôi... không quen với cách nói chuyện của anh lắm, tôi sợ một ngày nào đó tôi điên lên, tôi tẩn anh một trận thì không hay, thật ra tôi ra tay cũng rất nặng." 

Bạch Thư Hân thật sự sợ một ngày nào đó mình không nhịn được, thế thì xấu hổ rồi. 

Ôn Thành mỉm cười e lệ, anh ta nói: "Ăn sáng đi, vừa mua vẫn còn nóng đấy." 

Hai người ngồi xuống, khi Ôn Thành muốn muốn chuyện với cô ấy, thì tự giác quay mặt sang một bên, không nhìn cô ấy nữa, nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều. 

"Chỗ anh sống rất được, bố cục rất giống với căn hộ của tôi." 

"Vậy sao? Cô sống ở tòa nhà nào?" 

"Tôi sống ở căn hộ Cẩm Giang, chính là tòa gần công ty đó. Tôi cũng là muốn cho tiện, dù sao thì sau này phải đi làm, đoán chừng cũng rất khó đổi công việc, cho nên tôi đã chọn căn gần một chút." 

"Tôi... chỗ này của tôi cũng là căn hộ Cẩm Giang." 

Anh ta có chút kích động, nên đã quay đầu lại. 

Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cô ấy hơi ngạc nhiên. 

Lẽ nào trùng hợp như vậy ư? 

"Anh ở tầng mấy?" 

"603, cô... cô thì sao?" 

"Tôi... 604? Vậy sao?" 

Bạch Thư Hân lập tức đứng bật dậy, rút ra thẻ mở cửa từ trong túi quần, sau đó đẩy cửa đi ra. 

Cô ấy thử một chút, đúng là mình sống ở 604, hôm qua vừa mới chuyển tới, cô vẫn chưa ấn tượng sâu lắm. 

Trời! 

Thế mà cô là hàng xóm với Ôn Thành ư? 

Ôn Thành thấy trong phòng cô ấy lộn xộn bề bộn, anh ta mỉm cười nói: "Cô vừa chuyển tới à? Thảo nào tối qua tôi hỏi cô nhà mới ở đâu, cô nghỉ nửa ngày cũng không nghĩ ra. Hôm qua ban ngày tôi ở biệt thự chơi với Cố Cố, nếu tôi mà về sớm, có khi có thể chuyển nhà giúp cô rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK