"Tôi bảo không đau chắc chắn em không tin, lúc đầu thì có hơi đau, nhưng bây giờ đã đỡ nhiều rồi, không có gì đáng ngại."
Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, anh không muốn làm cô cảm nhận được bất kỳ áp lực nào.
Cô nói: "Tôi... tôi đi chuẩn bị sữa bò cho anh, tôi quay lại ngay."
Cô sợ mình bật khóc, nên vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Vào khoảnh khắc vừa quay người, lệ như suối chảy.
Cô bê cốc sữa quay lại, nhìn thấy Cố Gia Huy đang cố gắng làm xe lăn chuyển động, anh muốn đi vào phòng vệ sinh.
Có một bậc cửa, xe lăn của anh không đi qua được.
Cô vội vàng tiến lên giúp đỡ, cô nói: "Anh muốn đi vệ sinh à? Sao anh không đợi tôi?"
"Em có cảm thấy tôi là một kẻ vô dụng không?"
Anh thản nhiên hỏi, con ngươi sâu như hắc trạm thâm thúy một mảnh, nhìn lên người cô.
Hứa Minh Tâm lắc đầu không chút do dự, không có bất kỳ chậm trễ nào.
"Không có, trong lòng tôi anh luôn là đại anh hùng của tôi. Chỉ có anh sẽ dũng cảm quên mình cứu tôi, tôi cũng cảm thấy anh thật ngốc."
"Nếu tôi xảy ra chuyện, em sẽ không làm như tôi à?"
"Tất nhiên là sẽ..."
Cô thốt lên.
"Nếu đã vậy, tôi cứu em cũng là đương nhiên. Thực ra, chúng ta đều không thông minh."
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, vành mắt hơi ươn ướt.
Cô cấp tốc lau đi giọt ẩm ướt ở khóe mắt, cô nói: "Nếu đã vậy, chuyện này cứ cho nó qua đi, anh cũng đừng tự phủ định nữa. Anh còn có tôi, tôi sẽ trở thành đôi chân của anh, đưa anh đi qua từng nơi."
"Được."
"Tôi đỡ anh đi vệ sinh."
"Cái này... hay để chú An làm đi."
Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, anh khẽ nhíu mày, anh cứ cảm giác có một số chỗ không thích hợp.
Người phụ nữ khiến mình yêu thương hầu hạ mình đi vệ sinh, cái này không khỏi...
"Sao vậy? Anh chê tôi à? Cũng đâu phải tôi chưa nhìn anh khỏa thân bao giờ, anh xấu hổ cái gì? Sau này chúng ta còn phải kết hôn, đến lúc đấy còn phải lên giường tạo em bé... Đợi đã, anh còn tạo em bé được không?"
Hứa Minh Tâm hỏi hết sức nghiêm túc, nửa người dưới bại liệt, liệu phương diện đó có xảy ra vấn đề không?
Một giây sau, Cố Gia Huy không khách sáo cốc đầu cô.
"Hứa Minh Tâm, em lại suy nghĩ linh tinh cái gì đấy?"
Anh đau đầu đỡ trán.
Sự việc đã trôi qua một hai hôm rồi, cô lại suy nghĩ đến cái vấn đề này, liệu có trễ quá không?
"Tôi... tôi hỏi sai rồi hả? Lẽ nào không nên... không nên hỏi ư?"
"Qủa đúng là nên hỏi, dù sao sự việc cũng liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của em.
Giọng anh hơi trầm thấp âm vang, đáy mắt ngấn một tia sáng sâu xa.
Sau đó, bàn tay to vươn ra, trực tiếp kéo cô gái nhỏ vào trong lòng, vững vàng ngồi lên đùi anh.
Cô giật cả mình, cô muốn đứng lên, nhưng lại bị anh dùng sức đè lại.
"Tôi.... tôi đè được em rồi..."
"Ừ, về sau cũng có thể tiếp tục đè được."
Ách...
Đã là lúc nào rồi, thế mà còn nói bậy bạ!
"Nhưng mà, chân của anh..."
"Không đáng ngại, bế vợ mình vẫn được. Chẳng phải vừa nãy em quan tâm đến cái vấn đề đó lắm sao? Em muốn biết tôi có được không hả?"
"Sao... sao anh biết"
Cô ngờ nghệch hỏi.
Ngay sau đó, cánh môi của Cố Gia Huy hung hăng qua tới, xâm lăng cánh môi cô, công thành chiếm đất, không cho cô bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
"Ê..."
Cô khó mà kìm chế được.
Lời một khi đã nói ra, cô lập tức ý thức được, sắc mặt đỏ lên , cực lực ẩn nhẫn.
Nụ hôn này càng bá đạo và hoang dã hơn so với nụ hôn trước trước.
Anh ôm rất chặt, như thể muốn nặn mình vào trong cơ thể anh, máu thịt hợp hai thành một, trở thành một thể.
Cô đã phát hiện ta môt tia dị thường.
Rất là kiêu ngạo.
Cũng rất nhiệt huyết.
Ông trời...
Cũng có thể cảm nhận được.
Cô sợ đến nỗi trái tim run rẩy, suy nghĩ rối loạn.
Lúc này Cố Gia Huy mới buông môi cô ra, ý vị không rõ phác thảo đầu lưỡi.
Phượng mâu thâm thúy mấy phần, hơi híp, bên trong tiết lộ ra quang mang nguy hiểm.
"Bây giờ em còn nghi ngờ không?"
"Không... không nghi ngờ nữa... tôi đứng lên được không?"
Cô run lẩy bẩy nói.
Ngồi ở thịt đùi người này.... rất không thoải mái.
Cố Gia Huy buông lỏng người cô ta, không tiếp tục làm ẩu nữa, sợ mình không kìm chế được.
Anh vừa buông lỏng, cô liền giống như con thỏ bị hoảng sợ, cả người vội vàng nhảy ra.
Ánh mắt cô lơ đãng dừng ở chỗ nào đó, rồi lập tức chuyển tầm mắt.
Rõ ràng không gian của phòng tắm rất lớn, nhưng cô lại bỗng cảm thấy rất nhỏ rất nhỏ, hơn nữa bầu không khí cũng không thoáng, hình như dưỡng khí càng ngày càng ít.
Cô há môi hồng phấn nộn, sau đó hít thở mạnh, cô nói: "Tôi... tôi ra ngoài hít thở không khí, đợi lát nữa tôi giúp anh đi vệ sinh, anh có vội không?"
"Để chú An làm đi, tôi khá nặng."
"Không được, có nặng đi chăng nữa tôi cũng có thể đỡ được!"
Cô nói rõ ràng, giọng nói chân thành vô cùng.
Cô chạy ra ban công, thở ra một ngụm trọc khí.
Cảm giác máu huyết toàn thân đều đã xông lên đầu, làm cho cô cũng sắp điên rồi.
Khuôn mặt vẫn nóng hầm hập.
Cô liên tục vỗ vào mặt mình, ngăn mình suy nghĩ linh tinh.
Mấy phút sau, cô quay lại phòng tắm, cô sợ Cố Gia Huy chờ sốt ruột.
"Cởi quần đúng không?"
Cô cũng dứt khoát, vừa đi vào liền bắt đầu giúp anh đi vệ sinh.
Mặt già của Cố Gia Huy đỏ lên, tuy anh cho cô giúp mình làm chuyện thân mật như này, không gì đáng trách, nhưng.... anh là một người đàn ông cao to, anh vẫn cảm thấy rất mắc cỡ.
"Em xác định... em muốn là à?"
Anh lại hỏi một lần nữa.
"Nói nhảm, sau này tôi là vợ anh, tôi không làm, anh còn muốn để ai làm?"
Cô buồn bực trợn trắng mắt, cảm thấy Cố Gia Huy đã nói nhảm nhí rồi.
Anh bất lực cười khổ, anh nói: "Thế há chẳng phải là ở trước mặt em tôi rất mất mặt à? Sẽ có tổn hại hình tượng của tôi chứ?"
"Cắt, tôi ở bên anh đâu phải vì hình tượng cao lớn của anh. Chúng ta phải có phúc cùng hưởng có bạn cùng gánh, cho nên anh đừng nói những lời vô nghĩa này với tôi, nếu không... tôi giận đấy."
"Được được được, em làm đi, tôi rất nặng, em cẩn thận."
"Ừ."
Cô gật đầu, cô cho một cánh tay của anh, vòng lên cổ mình, rất là nhọc nhằn đỡ anh đứng lên.
Trú tạm ở bồn rửa tay, để một bàn tay khác của anh thì chống, nếu không chỉ dựa vào sức của cô, thật sự là quá khó rồi.
Khó khăn lắm mới đứng lên được, bước thứ hai chính là cởi quần.
Bàn tay nhỏ của Hứa Minh Tâm vươn ra, anh nói: "Tôi tự làm cho..."
"Xấu hổ cái gì, đâu phải là tôi chưa thấy bao giờ."
Cô hoàn toàn không nhường, nói rất thẳng, sau đó... thẳng tay cởi quần.
Cố Gia Huy cảm thấy mình một đời anh hùng, e là rất cả đều đã hủy trong tay cô nhóc này rồi.
Anh cười khổ: "Hứa Minh Tâm, tôi lại có thêm một lý do không phải em thì không cưới rồi."
"Lý do gì?"
"Em đã biết quá nhiều, nếu để em đi, nói không chừng em sẽ công khai xì căng đan của tôi ra mất. Nhằm mục đích an toàn, tôi phải buộc em ở bên cạnh tôi thì tôi mới có thể yên tâm được."
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, một cái tát vỗ lên mông anh.
Vừa nãy Cố Gia Huy vẫn đang cười, khóe miệng nhếch lên một độ cong ấm áp.
Nhưng giờ phút này, nụ cười cứng ngắc, sắc mặt dần trở nên cổ quái.
"Hứa Minh Tâm!" Giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo sự tức giận lâm râm.