Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy nói: "Tôi đã khỏe nhiều rồi, tôi có thể ra viện được rồi."

"Vậy tôi đi thông báo cho bác sĩ Lệ đây."

"Không cần không cần, anh ấy đã mệt thế rồi, để anh ấy bớt chút thời gian nghỉ ngơi đi, đừng vì chuyện cỏn con của tôi mà làm phiền anh ấy." Cô ấy vội vàng ngăn lại, không có quần áo, cô ấy đành phải mặc nguyên bộ quần áo bệnh nhân này đi.

Cô ấy đi vội vàng, sợ Lệ Nghiêm biết được tung tích của mình.

Bây giờ cô ấy sợ nhất là dây dưa không rõ với Lệ Nghiêm.

Tình cảm dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng là làm tổn thương người nhất.

Cố Yên còn chưa đi sang đường cơ, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đằng sau rồi.

"Cố Yên, em đứng lại cho anh."

Cô ấy quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Lệ Nghiêm mặc áo bờ lu trắng, anh ta chưa kịp thay quần áo.

Khoảng cách không phải là xa lắm, có thể nhìn thấy vẻ mệt mởi trên mặt anh ta, xem ra là bận rộn cả đêm, đến giờ vẫn chưa được nghỉ, mệt đến hốc hác rồi.

Trong lòng cô ấy lộp bộp một chút, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy.

Cô ấy không hề do dự, co cẳng liền chạy, còn anh ta ở phía sau thì đuổi theo không bỏ.

Đúng lúc đèn xanh còn mười giây nữa, cô ấy nhanh chóng đi qua.

Đợi đến khi Lệ Nghiêm tới, thì đã giao thông đã chuyển sang đèn vàng rồi, muốn đi qua đường cũng không thể.

Cô ấy không khỏi thở phào một hơi, anh ta là người có kỷ luật, không thể vượt đèn đỏ, điểm này thì cô ấy vẫn yên tâm.

Cô ấy vỗ ngực, cách một con đường cái, giữa làn xe cộ đi qua đi lại như nước chảy.

Tầm mắt bên này bên kia giao nhau, khoảng khắc đó cô ấy cảm giác trong ánh nhìn của anh ta chất chức rất nhiều tình cảm mà cô ấy không hiểu, rất phức tạp, khó hiểu.

Trong lòng cô ấy run lên, suýt thì bị anh ta nhìn mà nộp vũ khí đầu hàng.

Cô ấy nhẫn tâm, quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Lệ Nghiêm đưa mắt nhìn cô ấy đi ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười chua xót.

Anh ta cũng không muốn cô ấy hiện tại nhẫn tâm, dù sao thì năm đó đúng là mình đã làm chuyện rất quá đáng.

Nếu cô ấy không thích mình, chắc chắn anh ta sẽ không khổ sở dây dưa, làm cái việc làm cho người ta ghét như thế này.

Cố tình, anh ta biết trong lòng cô ấy vẫn còn có mình, từ nụ hôn đó anh ta đã cảm nhận ra.

Vậy thì anh ta không nên buông tay.

Anh ta không nhìn thấy bóng dáng của cô ấy nữa, anh ta quay người đi về bệnh viện.

Anh lại thay một chiếc áo bờ lu trắng sạch sẽ khác, đi đi vào phòng quan sát bệnh nhân nặng.

Y tá nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh ta, thì không đành lòng: "Bác sĩ Lệ, anh đi nghỉ đi, anh cố như thế này cũng không phải là cách."

"Tôi không sao, cường độ công việc này, tôi vẫn ứng phó được."

Anh ta thản nhiên nói, trước đây anh ta làm một số cuộc phẫu thuật lớn, có thể phải làm tận mười mấy tiếng đồng hồ, sau đó công việc sau phẫu thuật còn phải xử lý, không nghỉ không ngủ.

Anh ta cứ đứng ở trên bàn mổ, còn phải vững vàng cầm dao phẫu thuật, anh ta cũng có thể kiên trì như bình thường, bây giờ có là gì?

Chỉ là lúc đó, sẽ có Cố Yên ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ không cảm thấy mệt, trái lại sẽ đau lòng cô ấy là một cô gái, phải làm trợ lý cho mình trong thời gian dài như vậy.

Bình thường, phẫu thuật kết thúc, anh ta sẽ dùng quân hàm đi ra lệnh cho cô ấy đi nghỉ ngơi, công việc sau đó mình sẽ giải quyết.

Nửa năm nay, anh ta đã làm không biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật, nhưng cũng không thể tìm được người cộng sự ăn khớp kia nữa.

Linh hồn phù hợp, thế gian chỉ có một người.

Lệ Nghiêm làm xong hết công việc, thì đã là giờ nghỉ trưa rồi, anh ta cũng chưa dùng bữa, mệt quá trực tiếp nằm xuống nghỉ ở văn phòng.

Anh ta ngủ một giấc đến chiều, mới từ từ tỉnh lại, lúc tối Bạch Thư Hân có tới.

"Anh, chú thím gọi chúng ta về ăn cơm."

"Ừ, anh thay quần áo rồi đi."

Anh ta thay quần áo, rồi hai người lên xe.

Lúc lái xe, Lệ Nghiêm lên tiếng trước: "Lần này về, nghe chú nói em dẫn về một chàng trai rất được hả, lần sau có cơ hội cho anh gặp đi."

"Em và anh ấy không phải như mọi người nghĩ đâu, toàn là chú thím ghép đôi linh tinh đấy, anh đừng tin." "Nếu mà là thím nói, có lẽ anh sẽ không tin, nhưng chú cũng khen không dứt miệng về người này, chú nghĩ các em có thể phát triển, anh lại hơi bất ngờ, rốt cuộc là người nào mà ngay cả người chú bảo thủ cũng phục rồi. Có thể thấy đối phương chắc là rất ưu tú, cho nên anh muốn gặp, xem xem rốt cuộc người đàn ông đó như thế nào

."

"Cái này...." Cô ấy không khỏi có hơi khó xử, Ôn Thành quay về Manleton, căn bản không còn ở đây nữa. "Anh ấy... đi Manleton rồi, nhà anh ấy ở đó."

"Xa thế à?"

Lệ Nghiêm nhíu mày, không ai mong người em gái của mình đi lấy chồng ở nơi xa như vậy.

Mặc dù giao thông thuận tiện, nhưng vẫn sẽ cảm thấy cách quá xa.

"Ừm, bát tự còn chưa xem cơ, em cũng không vội."

"Em không thích chàng trai đó à?"

"Cái đó.... nếu anh theo đuổi được Cố Yên, em sẽ dẫn anh ấy tới cho anh gặp, thế nào?"

Cô ấy nghĩ đến đây thì không nhịn được đưa ra giao dịch.

"Anh và Cố Yên sẽ ở bên nhau."

"Anh chắc chắn thế à?" Bạch Thư Hân nói với vẻ hơi ngạc nhiên.

"Có thể.... là bởi vì anh hiểu cô ấy, cho dù nửa năm không gặp, nhưng gặp lại lần nữa cô ấy vẫn là cô gái trong trí nhớ của anh. Anh sẽ cố gắng, nhưng anh sẽ không cưỡng cầu, anh không thích ép cô ấy. Cô ấy có ý kiến và quan niệm của riêng mình, anh sẽ hiểu và ủng hộ."

"Thế ngộ nhỡ hai người không quay được như trước nữa? Thì sao?"

"Không có làm sao cả, anh sẽ tiếp tục cuộc sống của anh, và chúc phúc cho cô ấy. Đây là dự tính xấu nhất, chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình."

"Đừng, tuyệt đối đừng đưa ra dự tính xấu nhất, hai người chắc chắn sẽ ở bên nhau. Anh chỉ cần dẫn Cố Yên về, em lập tức gọi Ôn Thành tới."

"Ôn Thành, cái tên rất hay nhé."

"Bây giờ không phải lúc thảo luận cái này!" Bạch Thư Hân bất đắc dĩ nói, sao Lệ Nghiêm có thể bình tĩnh như thế này chứ, thể hiện sốt ruột một chút sẽ chết à?

Khóe miệng anh ta nhếch lên một độ cong, rồi dịu dàng mỉm cười.

Đúng là anh ta bình tĩnh, làm bất kỳ việc gì cũng rất khó luống cuống.

Nhưng anh ta cũng sẽ vì một người, mà dao động.

Vì người mà thay đổi.

Trên xe, Lệ Nghiêm nhận được một cuộc gọi.

Đúng lúc xe đang chờ đèn đỏ, anh ta nghe điện thoại xong, chỉ nói một chữ "vâng", Bạch Thư Hân đoán chắc là bộ đội gọi.

Sau đó anh ta liền cúp máy, Bạch Thư Hân thấy sắc mặt anh ta hơi ngưng trọng, cô ấy lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có phải có việc gì gấp đúng không?"

"Không có gì, về nhà thôi."

Anh ta thản nhiên nói, sắc mặt dịu lại, và không nói thêm cái gì nưa.

Cô ấy biết cho dù mình có truy hỏi thêm đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không nói, chuyện công việc, nhất là còn liên quan đến quân đội, anh ta đều sẽ không nói.

Mà Cố Yên bên này thì đã chạy về nhà lâu rồi, cô ấy cũng không đi ngoài, cứ ở trong nhà ăn ăn uống uống, giống như là không có việc gì làm vậy.

Buổi tối, Cố Gia Huy tan làm xong về nhà, anh gọi thẳng cô ấy đến thư phòng.

"Cho anh một câu trả thuyết phục."

"Câu trả lời thuyết phục gì?"

Có Yên nhìn anh với vẻ nghi hoặc, cô ấy có hơi không hiểu.

"Rốt cuộc em và Qúy Tiêu là quan hệ gì."

"Chẳng phải em đã nói rồi sao? Là bạn trai bạn gái mà, bọn em cũng định kết hôn rồi."

"Ban đầu anh cũng muốn tin tưởng em, nhưng bây giờ anh cần em nói thật cho anh biết. Anh trai em không có ngu như thế đâu, là em tự thẳng thắn nói ra, hay là em muốn anh phái người đi điều tra?" Cố Gia Huy nghiêm túc nói.

Anh khẽ híp mắt, nét mặt hơi buồn bực, rõ ràng là anh muốn nghe nói thật.

Trên người anh có một loại uy áp vô hình, ép cho cô ấy hơi khó thở. Cô ấy bất đắc dĩ thở ra một ngụm trọc khí, rồi phất tay: "Em đã ngụy trang tốt đến thế rồi, sao anh vẫn phát hiện ra vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK