Ôn Thành đưa Bạch Thư Hân về nhà, sau khi lên nhà, cô ấy đi tắm, cô ấy lập tức cảm thấy tỉnh rượu đi nhiều.
Khi cô ấy nằm trên giường đang chuẩn bị đi ngủ, không ngờ điện thoại có một tin nhắn gửi tới.
Mở ra xem, là một số điện thoại lạ.
"Uống rượu rồi thì nghỉ ngơi sớm đi, nếu không muốn nấu canh giải rượu, thì để một cốc nước ở đầu giường, đêm dễ khát nước. Hôm nay lúc ở nhà ăn, tôi rất xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu, xin lỗi."
Bạch Thư Hân có hơi bực mình, sao Ôn Thành có số của cô ấy vậy?
Cô ấy chưa có nhắn lại, cô ấy cũng không muốn có thâm giao gì với người này.
Nhưng mà cô ấy vẫn đi xuống lầu rót một cốc nước để ở đầu giường.
Sắp tốt nghiệp rồi, cô xin quản lý cho nghỉ một tháng, cô muốn về chuẩn bị chuyện luận văn tốt nghiệp và bảo vệ khóa luận.
Cô ấy đi đến chỗ người hướng dẫn báo cáo, sau đó thì đi tìm Hứa Minh Tâm. Cô vừa tan tiết học chuyên ngành, đang làm bài tập.
Bạch Thư Hân nhìn một cái, cô ấy phát hiện thế mà cô lại làm đúng.
"Cố Gia Huy dạy cậu à?"
"Không, toàn là tớ tự viết đó, tớ giỏi lắm đúng không?"
"Giỏi giỏi! Minh Tâm giỏi nhất rồi. Phải rồi, tối thứ sáu cậu có rảnh không? Đi xem mắt với tớ.".
"Cái gì? Cậu muốn đi xem mắt á?"
Hứa Minh Tâm nghe được tin này, cô há hốc mồm ngạc nhiên.
Bạch Thư Hân cốc đầu cô, cô ấy mỉm cười nói: "Sao nào? Tớ không được đi xem mắt à?"
"Là chú cậu ép cậu à?" Hứa Minh Tâm hơi lo lắng.
Thấy cô ấy khẽ lắc đầu, hình như cô đã hiểu ra điều gì đó.
"Là... vì bác sĩ Lệ, đúng không?" Cô hơi buồn, cô hỏi.
Bạch Thư Hân nghe vậy, cô ấy khẽ cụp mắt, che đi ánh mắt sâu bên trong.
"Không, tớ vì bản thân tớ thôi, tớ muốn nhanh chóng tìm được một nửa còn lại, thử một tình cảm mới, tớ không muốn dừng bước ở quá khứ không tiến về phía trước. Cố Yên có dũng khí bước ra khỏi tình cảm trước kia, tớ cũng không kém cô ấy, cho nên tớ cũng có thể."
"Cậu không cần so bì với Yên Yên, chuyện tình cảm không phải trò đùa..."
Cô còn chưa nói xong, đã bị Bạch Thư Hân cắt ngang.
"Cậu không cần lo cho tớ, chỉ là đi xem mắt thôi mà, có thành hay không còn là chuyện khác nữa. Đối tượng xem mắt là con của bạn chú tớ, nhân phẩm gia thế đều có bảo đảm, nghe nói người cũng đẹp trai, vừa kết thúc nghĩa vụ quân sự, trở về nghỉ ngơi.
"Tớ không có tham gia quân ngũ, thế nào thì tớ cũng phải tìm một anh lính mới đúng. Người đàn ông có cơ bụng, tứ chi phát triển mới là gu của tớ."
"Chẳng phải bác sĩ Lệ rất tốt sao? Tính tình dịu dàng, trầm ổn tỉnh táo, cũng không giống mãnh phu!" "Cơ thể cường tráng cũng không phải chỉ có mang phu mới có, cậu đừng nhìn anh tớ hòa hoa phong nhã, giống thân sĩ, lúc ở trong quân đội anh ấy nghiêm túc lắm. Ở trong nhà chú, hai người đàn ông thật là như không người luôn. Ăn cơm sẽ không có tạp âm, vẻ mặt nghiêm trang. Người đàn ông mà tớ muốn, tối thiểu là giỏi hơn anh trai tớ,
nếu không thì sao làm cho anh ấy yên tâm được cơ chứ?"
"Giỏi hơn cả bác sĩ Lệ á..."
Hứa Minh Tâm gãi đầu.
"Sẽ có thôi."
Bạch Thư Hân cũng không chắc chắn, cô ấy chỉ có thể bật ra ba chữ mơ hồ này.
D>
Người đàn ông còn ưu tú hơn cả Lệ Nghiêm, thật sự tồn tại sao? Hay là cô ấy đang lừa mình dối người, cô ấy cho rằng tiếp xúc nhiều với người đàn ông khác thì có thể hoàn toàn quên đi Lệ Nghiêm sao?
Cho dù hiệu quả trị bệnh rất nhỏ, cô ấy cũng muốn thử.
Cô ấy không thể cử hãm sâu vào vũng bùn mãi nữa.
Nếu đã đồng ý với anh ta, vậy thì không thể nuốt lời, đây là lời hứa hẹn mà em gái nói với anh trai!
Chẳng mấy chốc đã đến thứ sáu.
Hứa Minh Tâm tan học rất sớm, cô ấy đi ngay tới nơi đã hẹn, là một nhà hàng tầng rất cao.
Bạch Thư Hân đã đến cửa rồi.
Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi voan màu trắng, quần bò màu xanh và giày cao gót.
Cả người toát lên vẻ tao nhã học thức.
Lại cộng thêm khuôn mặt có trang điểm nhạt, càng có vẻ không thể soi mói.