"Chị dâu ả?"
Cô ấy chính là bạn gái của Cổ Trường Quân sao?
Hai người sắp bước vào cung điện hôn nhân, nhưng lại không bệnh mà chết, hai người chân trời cách biệt.
Cố Gia Huy động ý người chị dâu này từ tận đáy lòng, tất nhiên cô cũng muốn gọi chị dâu.
"Chị... chị dâu..."
Cô vội vàng đứng đoan trang lại, câu nệ, và có một loại cảm giác như vừa gặp phụ huynh vậy.
"Gia Huy, tôi không ngờ cậu may mắn như này đấy, tìm được một cô vợ tốt như thế này. Lần đầu gặp mặt, lại theo cách này thì hơi không tốt lắm. Chị tên là Ôn Thanh Vân, em có thể gọi chị là chị Vân, đừng gọi chị dâu nữa, chị cũng hơi ngại đấy."
"Chị Thanh Vân."
"Chị gọi tới là để nhờ Gia Huy tới đây bàn một vụ làm ăn giúp chị, vụ này khá khó giải quyết, vụ làm ăn này rất quan trọng với nhà họ Ôn. Em cũng có thể đi cùng Gia Huy, chị phải chuẩn bị chút quà gặp mặt mới được."
"Dạ? Em không đi đâu, tiếng anh của em không tốt lắm, miễn cưỡng thì có thể trao đổi. Cậu ba Cổ đi để làm việc, em thì làm được gì chứ? Em vẫn nên ở nhà đi học thì hơn."
"Gia Huy, ý của cậu thì sao?"
"Chị muốn tôi sang vào lúc nào, tôi đi chuẩn bị."
"Hạng mục và thời gian, tôi đã gửi cho cậu rồi, đợi tin của cậu đấy. Em tên là Minh Tâm đúng không, Gia Huy thường xuyên nhắc về em với chị, nói là em là một con mèo nhỏ. Hy vọng chúng ta có thể sớm gặp mặt nhau, chị nghĩ chúng ta mà ở chung thì sẽ rất vui vẻ đấy."
"Được rồi, không làm phiền hai người nữa, bai bai."
Ôn Thanh Vân cúp điện thoại, sau đó có tin nhắn được gửi tới.
Cố Gia Huy nhìn hạng mục, thì không khỏi nhíu mày.
Hợp tác với gia tộc lớn thế này, thảo nào đến ngay cả Ôn Thanh Vân cũng không nắm chắc.
Xem ra phải đi một chuyến, giúp chị ấy thôi.
Còn Hứa Minh Tâm thì lại đang hưng phấn, mèo là ý gì?
Cả người cô, chỗ nào giống mèo cơ?
"Tôi giống mèo lắm sao?"
"Không giống chỗ nào, lúc dịu dàng thì thẹn thùng động lòng người, lúc hung lên thì móng vuốt sắc bén, đúng là giống hệt."
"Anh nói thế là khen tôi hay đang chê tôi vậy? Lần trước tôi cãi nhau với anh, chị Thanh Vân không biết chứ?"
"Biết, chính chị ấy nói cho tôi biết là em đã hiểu nhầm, tôi mới biết em ầmĩnửa ngày là vì
ghen."
"Thế chẳng phải là tôi mất mặt lắm à?"
Sắc mặt Hứa Minh Tâm đỏ lên, hận không thể tìm một cái lỗ rồi chui vào.
Thật mất mặt, mất mặt ra tận nước ngoài rồi.
Cố Gia Huy bật cười, nghĩ tới vụ đó, anh nhéo nhéo má cô, rồi nói: "Vụ hợp tác này của Thanh Vân rất khó giải quyết, tôi phải nhanh chóng sang đó chuẩn bị. Lần này chắc tôi sẽ đi khoảng nửa tháng, tôi thật sự không yên tâm về em."
"Anh sẽ mất liên lạc à?"
Hứa Minh Tâm căng thẳng, bàn tay nhỏ nắm chặt ống tay áo của anh.
Cố nhớ tới lần trước Cố Gia Huy mất tích, cứ như thể bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Cô đã rất bất an, sợ anh gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Anh không rõ tin tức, loại tư vị này rất khó chịu.
Cô không hy vọng xuất hiện lần thứ hai.
Cô đã sinh ra tính ỷ lại anh rồi.
Cố Gia Huy nhìn thẳng vào mắt cô, bên trong tràn ngập sự bất an.
Anh hơi đau lòng, bàn tay gạt tóc ở trán cho cô rồi nói: "Lần này sẽ không thể đâu, nếu tôi thất tín với em, ông trời đánh sét."
"Lời thề không đủ nặng!"
"Em thật lạ lùng, trong phim truyền hình nam nữ chính không phải như thế à."
"Tôi cũng không ngốc, trên phim truyền hình chỉ cần nam chính đề độc, nữ chính sẽ đau lòng che miệng nam chính. Nói, đừng thề độc như vậy, em tin anh!"
"Xin đấy, tôi không còn xem cái loại phim không có chỉ số thông minh đấy nữa đâu, tôi đã xem phim cung đấu nhiều năm. Vả lại, anh là người có vết xe đổ, ở chỗ tôi mức độ tín dự* của anh không cao!" (tín dự: lòng tín nghĩa và danh dự.)
"Thế em nói, tôi phải thể như thế nào? Ông trời đánh sét, chết không yên lành hả?"
"Nếu anh thất tín với tôi, vậy thì tôi cũng mất liên lạc! Để xem ai sợ ai!"
"Sợ em thật rồi đấy." Cố Gia Huy mềm lòng, ôm cô vào lòng.
Cố Gia Huy bay vào buổi tối, Hứa Minh Tâm sắp xếp đồ giúp anh.
Anh phải đi đột ngột, thật sự là anh không nỡ.
Cô đưa anh đến sân bay, sau đó sắp tới giờ kiểm tra an ninh.